"Được rồi, Maxim. Ta biết rõ nặng nhẹ, sẽ không phạm sai lầm vào thời điểm này đâu."
"Liên minh Thượng Cổ Di tộc vừa mới chiếm được Vương quốc Warhammer không bao lâu, chắc là vẫn chưa kịp vận chuyển những đồ vật này ra ngoài. Những nơi có khả năng cất chứa tài bảo cũng chỉ có vài nơi mà thôi."
"Lát nữa ta sẽ sai người đi điều tra thêm, đợi khi có manh mối rồi mới động thủ. Việc này không cần phải vội, trước tiên phải nuốt hết đám bại binh này đã."...
"Giết!"
Một tiếng giết vang lên, mấy vạn kỵ binh trùng trùng điệp điệp xuất hiện ở phía chân trời, mặc cho đường lầy cũng không thể nào ngăn được bước tiến của kỵ binh.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Kaveh liền quyết đoán hạ lệnh: "Địch tập, mau chạy vào trong rừng đi!"
Trong khi nói chuyện, Kaveh đã dẫn đầu phi nước đại. Bây giờ không phải là lúc để liều mạng, bụng đói kêu vang, trong hai ngày này, toàn bộ bại binh cự nhân đều chỉ ăn rau dại lá cây, đào đâu ra sức lực mà cầm đao đánh trận.
Mặc dù kỵ binh nhân tộc cũng không phải là một mối đe dọa đối với đám to con này, nhưng quân địch lại không tuân thủ quy củ. Không đợi cự nhân tiếp cận, đám kỵ binh kia đã cầm Ma pháp nỏ nã tới rồi.
Những tên phản ứng chậm một bước liền trực tiếp bị bắn thành con nhím. Những kẻ còn lại liền lập tức bộc phát, trong thời gian ngắn, tốc độ chạy của bọn chúng vậy mà lại hơn cả kỵ binh.
Nhưng mà loại bộc phát này chung quy vẫn có cực hạn. Sau khi xông vào trong rừng, đám cự nhân liền nhao nhao ngồi trên mặt đất nghỉ ngơi.
Thực sự là chạy hết nổi rồi, bị đói hai ngày, cơ thể đã không đủ sức lực để bọn chúng vận động với cường độ cao như thế này.
Trong lúc nghỉ ngơi, các binh sĩ cự nhân cũng không hề nhàn rỗi, người thì đào cỏ dại rồi cho vào trong miệng, kẻ lại lấy lá cây nhét vào trong mồm.
Kaveh phản ứng nhanh nhất, gã ta chiếm được một cây dại sai quả không biết tên. Một loại trái cây lạ hoắc to bằng nắm đấm vừa được gã hái xuống đã được cho ngay vào trong miệng.
Sự tòng quyền nghi*, bổ sung năng lượng trước rồi tính. Lót dạ trước, chờ lát nữa nếu có đánh nhau thì cũng còn đủ sức để ứng phó. (*chuyện gì cũng có thể làm theo hoàn cảnh. )
Cự nhân chạy vào rừng cây, các tộc đi theo phía sau thì thảm rồi. Vất vả lắm mới tập kết đội ngũ, bây giờ lại phải chịu đòn.
Trong quá trình điên cuồng chạy trối chết này, vì chạy nhanh hơn, mọi người đã vứt hết những vật dụng trên người, ngay cả vũ khí và áo giáp cũng bị ném bỏ.
Bụng đói kêu vang, sĩ khí vẫn chưa tụt xuống thung lũng, nhưng dùng tay không nghênh chiến kỵ binh tinh nhuệ của quân viễn chinh, nghĩ thôi cũng biết kết cục ra sao rồi.
Không cần người chỉ huy, binh sĩ của các tộc đã lập tức lựa chọn bỏ chạy. Trước có cường địch, sau có truy binh, vô số binh sĩ đều lựa chọn chạy vào trong rừng để tạm thời tránh né.
Khu rừng nhỏ này nhanh chóng trở thành căn cứ của nhóm bại binh của Liên minh Thượng Cổ Di tộc.
Không ngoài ý muốn, đại quân kỵ binh truy kích đều dừng lại ở ngoài rừng rậm.
Đám binh sĩ liên quân sống sót sau tai nạn còn chưa kịp cảm thấy may mắn liền phát hiện ra một vấn đề mới —— trong rừng không có nguồn nước.
Vừa cạn lương thực vừa hết nước, rõ ràng là muốn dồn vào đường cùng nha. Sau khi ý thức được vấn đề, quan chỉ huy của các tộc liền trợn mắt nhìn Kaveh.
Bọn chúng thực sự là đã gặp phải vận đen tám đời nên mới phải hợp tác với gã này. Rất nhiều người đều đang âm thầm buồn rầu, sao mình lại chạy theo gã này làm gì.
Sau khi càn quét hết một cây quả dại, Kaveh đã no được 3 phần, gã ta nhìn về phía quan chỉ huy của các tộc rồi nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Kaveh cũng không muốn đi đến bước đường như hiện tại! Nhưng ở xung quanh đây chỉ có một khu rừng nhỏ này thôi, muốn thoát khỏi cuộc truy sát của kỵ binh thì chỉ có thể chạy vào trong rừng.
"Hừm, mọi người không cần phải quá lo lắng. Viện binh đang trên đường tới rồi, chúng ta cứ ở lại nơi này chỉnh đốn trước, chờ sau khi hội hợp với đại quân rồi mới đi báo thù!"
Nói xong, một tia áy náy cuối cùng trong lòng Kaveh cũng biến mất vô tung vô ảnh.
Đúng là điều kiện có hơi gian khổ một chút, nhưng dù sao cũng là một con đường sống, chỉ cần ráng một chút là có thể chịu được.
Không có vật tư tiếp tế thì ăn lá cây cỏ dại cho đỡ đói vậy, còn không thì cứ đào rễ cỏ hay lột vỏ cây ăn cho qua ngày. Đều đã đến nước này rồi, Kaveh cho rằng mình cần phải giúp các đồng minh từ bỏ thói quen kén ăn này.
Còn vấn đề thiếu nguồn nước, chỉ có thể vất vả các Ma pháp sư hệ thủy một chút, chơi trò nhân công tạo nước vậy.
Số lượng Ma pháp sư hệ thủy trong liên quân có hạn, không thể thỏa mãn được hết nhu cầu thiết yếu của đại quân, nhưng ít nhất vẫn có thể cầm cự được thêm mấy ngày.
Bây giờ đang là mùa mưa, không chừng một ngày nào đó sẽ có mưa. Ít nhất là trong lúc bọn chúng đang trên đường chạy trối chết thường gặp phải những trận mưa nhỏ.
Cầm cự một hồi, chờ viện quân của liên minh đến rồi thì mọi chuyện sẽ khá hơn.
Vấn đề duy nhất chính là khu vực lân cận quá trống trải, ngoài đỉnh núi trong khu rừng nhỏ này ra, bốn phía đều là đồng ruộng bằng phẳng. ...
Trong đại doanh của Liên minh Thượng Cổ Di tộc, sau một khoảng thời gian hành quân cấp tốc, có một số chủng tộc đã chịu không nổi nữa!
Chiến tranh cũng cần có thiên phú, không phải chủng tộc nào cũng đều là chủng tộc chiến đấu. Bị hạn chế bởi yếu tố bẩm sinh, một vài quân đội dị tộc đã không thể nào theo kịp tiến độ của liên quân.
"Liên quân không chỉ không thể giảm tốc độ, mà còn phải tăng tốc độ hành quân."