Kế hoạch ban đầu của hắn là phóng hỏa đốt rừng, nhưng tiếc là liên quân dị tộc không kén ăn, lá cây, cỏ dại đều đã bị bọn chúng nuốt hết vào trong bụng rồi, bây giờ ngay cả vỏ cây cũng không tha.
Khu rừng nhỏ vốn dĩ tươi tốt này hiện giờ chỉ còn sót lại những gốc cây trần như nhộng, ngay cả vật bắt lửa cũng đều bị gặm sạch.
Hỏa công không được, vậy thì hun khói vậy. Dù sao chỉ cần ép quân địch chạy ra ngoài thì xem như đã hoàn thành nhiệm vụ.
"Vâng, nguyên soái!"...
Khói đặc cuồn cuộn bốc lên, dưới sự hỗ trợ của các ma pháp sư, toàn bộ đám khói đặc này đều được đẩy hết vào trong rừng.
Trên đỉnh núi vốn đã rất chật chội rồi, sau khi bị hun khói, binh sĩ liên quân nhanh chóng chìm trong hỗn loạn.
Chỉ trong thoáng chốc, tiếng ho khan vang dội khắp khu rừng, còn chưa kéo dài được bao lâu, nhóm binh sĩ đầu tiên không chịu nổi làn khói này đã bắt đầu chạy ra khỏi rừng cây.
"Đừng... Khục. . . Khục... Bắn tên..."
"Đừng bắn tên, bọn ta đầu... Khụ khụ..."
Còn chưa nói hết lời, con quái ba đầu này đã té xuống đất ngất xỉu. Đám bại binh ở phía sau vội vàng thêm chữ "hàng" vào.
Có thể thấy là khẩu hiệu chính trị "đầu hàng không giết" của quân viễn chinh đã bắt đầu phát huy tác dụng.
Vì để cho đám dị tộc này tin tưởng, Hudson còn cố tình xếp những tên tù binh bắt được dọc đường ở vị trí dễ thấy nhất.
"Phản đồ đáng... Khụ khụ..."
Chưa kịp mắng xong, Kaveh đã bị làn khói hun cho sặc sụa.
Tên Tà Nhãn cự nhân vừa dùng vải ướt che lỗ mũi vừa bước tới khuyên: "Đại ca, đám khói này thật là đáng ghét, các tộc nhân của chúng ta đã sắp không chịu nổi nữa."
"Nếu cứ tiếp tục ở lại đây, chúng ta sẽ bị biến thành thịt khô mất, đã có không ít bại binh của các tộc lựa chọn đầu hàng rồi. Hay là chúng ta cũng đầu hàng luôn đi!"
"Khụ khụ..."
Kaveh vừa định mở miệng răn dạy về tư tưởng đầu hàng này thì bị khói làm cho sặc. Tên Tà Nhãn cự nhân tay lanh mắt lẹ lấy một tấm vải ướt ra rồi đưa cho Kaveh, lúc này gã ta mới có cơ hội thở dốc.
"Đây là cái quái gì vậy, tại sao lại có mùi..."
Nói được nửa câu, Kaveh liền biết được đáp án từ trong nụ cười lúng túng của tên Tà Nhãn cự nhân kia. Trong rừng cây không có nước, vậy cũng chỉ có thể dùng nước tiểu.
"Tiểu tử ngươi thật là vô liêm sỉ, vậy mà lại dùng..."
Mắng thì mắng vậy, nhưng Kaveh vẫn không ném miếng vải rách trong tay đi. So với mối đe dọa từ sương mù, vấn đề mặt mũi này chẳng đáng là gì.
Căn cứ vào nguyên tắc: chỉ cần ta không nói, sẽ không có người biết, nên Kaveh bèn nuốt những lời sau đó vào trong bụng.
Nhìn khắp bốn phía đều thấy có người đang dùng vải ướt bịt miệng mũi, không còn nghi ngờ gì nữa, mọi người đều là tự làm tự dùng.
Những kẻ không phản ứng kịp, hoặc là chạy ra ngoài đầu hàng, hoặc là đang chống cự lần cuối trong làn khói đặc, có một số binh sĩ đang bị ngạt thở.
Tuy nhiên, việc dùng khăn ướt bịt miệng mũi cũng chỉ có thể làm dịu nhất thời, trong tình trạng khói đặc hun đúc như thế này, đám binh sĩ liên quân cũng không nhịn được mà nước mắt tuôn rơi.
"Không xong rồi, không chịu đựng nổi nữa. Lão tử thà chết trên chiến trường cũng không muốn bị khói sặc chết!"
Không biết là ai đã hét lên một tiếng, trong rừng cây đã bị mất khống chế, vô số bại binh đang liều mạng lao ra bên ngoài.
Kaveh giậm chân một cái, cuối cùng vẫn không thể hạ quyết định đầu hàng, chỉ đành phân phó đám thuộc hạ: "Lao ra trước rồi tính!"
Nhìn thấy đám bại binh kết quần kết đội lao ra ngoài, quân viễn chinh liền cất giọng hô to: "Buông vũ khí xuống, kẻ đầu hàng không giết!"
Binh sĩ liên quân đã chạy một quãng đường xa như vậy nên cũng chẳng còn bao nhiêu vũ khí để buông nữa, hầu hết binh sĩ đều là tay không tấc sắt.
Sau khi lao ra khỏi rừng cây, người nào người nấy đều ngã nhào xuống đất, thở hồng hộc, căn bản không có thời gian để bận tâm đến tình trạng xung quanh.
Sau khi đi dạo bên bờ vực sinh tử một lần thì mới biết được sự sống là đáng quý nhường nào. Kaveh lúc đầu vốn dự định tử chiến đến cùng, nhưng giờ phút này lại không còn dục vọng liều mạng nữa.
"Đầu... Hàng... Chúng tôi cũng đầu hàng..."
Cuối cùng, quân viễn chinh đã hủy diệt 50. 000 quân địch chỉ bằng một cái giá nhỏ nhất.
Nhưng đến lúc kiểm kê chiến tích, Hudson lại phát hiện ra có chuyện không ổn, hơn 90% quân địch đều đã nằm trên mặt đất, không thể đứng dậy nổi.
"Mục sư Ron, tình hình của lũ dị tộc này thế nào?"
Hudson quan tâm hỏi.
Trận chiến ở nơi này vừa mới kết thúc, nhưng không có nghĩa là cuộc chiến đã kết thúc. Viện quân của quân địch đang trên đường tới đây, quân viễn chinh không có thời gian để chăm sóc cho đám tù binh không thể động đậy này.
"Nguyên soái, hầu hết bọn này đều đang mệt lả người, có một phần nhỏ là do bị trúng độc khói. Hiện giờ cơ thể của bọn chúng đang rất yếu, không thể tiến hành cứu chữa được, chỉ có thể từ từ tĩnh dưỡng."
Ron lắc đầu nói.
Thật ra muốn cứu cũng được, nhưng cái giá cần phải trả lại rất lớn, quân viễn chinh không thể nào để cho bọn tù binh này sử dụng ma pháp dược tề quý giá được.
Nghe được đáp án này, Hudson không những không giận mà còn lấy làm mừng."Đầu hàng không giết" là khẩu hiệu chính trị mà quân viễn chinh dùng để dụ hàng quân địch, cho nên không thể có phủ định được.
Nếu như có tù binh chết thì cũng chẳng liên quan gì đến hắn. Chỉ cần không phải bị quân viễn chinh tàn sát, vậy thì không tính là làm trái hiệp ước.
Không có bất kỳ một điều luật hiện hành trên đại lục quy định là phải cứu chữa cho tù binh, chỉ có ước định quy tắc ngầm là: Phải cứu chữa cho các sĩ quan quý tộc.
Đám bại binh này đều thuộc những chủng tộc suy bại còn sót lại trong thời đại bộ lạc, người quản lý mọi chuyện trong bộ lạc chính là thủ lĩnh, tên thủ lĩnh mạnh nhất trong bộ lạc chính là vương, chưa từng thành lập hệ thống quý tộc gì cả.