Dù là có người bắt chước làm bừa, tạo ra hệ thống quý tộc, thì cũng sẽ không được các tộc trên đại lục thừa nhận, ít nhất là nhân tộc sẽ không thừa nhận.
Liếc mắt nhìn phương xa một cái, Hudson chợt nghĩ ra điều gì đó. Trực tiếp rút hết quân viễn chinh về thì không được.
Vừa nghe thấy viện quân Tinh Linh chạy tới liền rút lui, chuyện này nhất định sẽ làm giảm sĩ khí quân tâm, sau này khi giao chiến với quân đội Tinh Linh thì sẽ sa sút về mặt tâm lý.
Dù là yếu tố chính trị hay là yếu tố quân sự, Hudson đều phải đánh một trận với quân địch, tốt nhất là có thể để đại quân Tinh Linh vĩnh viễn nằm lại trên chiến trường.
"Truyền lệnh xuống, phái người đút một chút cháo cho những tù binh đang bị thương, sau đó liền mang theo những tù binh có thể tự do hành động tiếp tục xuất phát về phía nam!"
Hudson cười lạnh hạ lệnh. ...
"Nhanh!"
"Tăng thêm tốc độ!"...
Trong đội ngũ liên quân, chúng vương giả không ngừng hối thúc đại quân tiến lên.
Dựa theo thông tin mà tiền tuyến truyền về, quân địch đã phát động tổng tiến công. Mấy chục dặm đường cuối cùng này sẽ trực tiếp quyết định vận mệnh của đám liên quân đang bị bao vây.
"Vương, cuộc chiến ở tiền tuyến vừa kết thúc, quân địch đã đi vòng về phía nam..."
Nghe được đáp án này, sắc mặt của Tuyết Ưng vương tối sầm, bọn họ chỉ còn cách hai mươi dặm đường cuối cùng này nữa thôi.
Tuyết Ưng vương không chút do dự bèn vội vàng truyền tin tức này về cho vương giả của các tộc. Quân địch đã chạy rồi, dù có tiếp tục tăng tốc độ hành quân cũng không còn ý nghĩa gì.
Muốn truy sát cũng không được, trước giờ chỉ có kỵ binh truy sát bộ binh, chưa từng có chuyện qua bộ binh truy sát kỵ binh.
Trong hàng ngũ liên quân không có hệ thống kỵ binh, không phải là các tộc không biết tầm quan trọng của kỵ binh, mà vì bọn họ bị khốn trong một góc nhỏ, không đủ tài nguyên để nuôi một binh chủng như thú nuốt vàng là kỵ binh. ...
"Nếu quân địch đã rời đi rồi, vậy thì xây dựng cơ sở tạm thời trước đi, để các binh sĩ ở lại đây chỉnh đốn hai ngày!"
Âm Ảnh Vương đề nghị.
Trên chiến trường binh quý thần tốc, trong những ngày gần đây, binh sĩ liên quân đã phải liều mạng đi đường, không ngừng sáng tạo lịch sử hành quân của liên minh.
Cái giá phải trả chính là: Đa số những binh sĩ có thể lực yếu kém đã bị lạc đội. Thậm chí còn có binh sĩ của một số chủng tộc bị tụt lại ở phía sau.
Vội vã đuổi theo như vậy mà cuối cùng vẫn vồ hụt, nghĩ cũng biết là phiền muộn cỡ nào rồi.
"Âm Ảnh Vương, chỉnh đốn hiện giờ sợ là hơi sớm một chút."
"Dựa theo tin tức mà thám tử truyền đến, quân địch không hề đồ sát... Thương binh, hiện giờ ở trên chiến trường còn có không ít thương binh của các tộc đang chờ chúng ta tới cứu."
Tuyết Ưng vương có chút lúng túng nói.
Đối với liên minh mà nói, nhắc tới việc có một lượng lớn binh sĩ đang bị bắt ở ngay trước những người ngoài như Tộc Tinh Linh là chuyện vô cùng mất mặt.
Tiếc là tính cách của Tuyết Ưng vương lại quá ngay thẳng, không cẩn thận để lộ chân tướng. Nên dù có muốn bào chữa thì cũng chỉ giống như đang vẽ rắn thêm chân.
Mà cũng chẳng có gì phải do dự cả, nếu như tộc nhân còn sống, vậy thì nhất định phải đi cứu.
Vốn liếng của các tộc đều không dày, nên mọi người chỉ có thể xem nhẹ chuyện binh sĩ đầu hàng bị bắt tù binh.
Một đường chạy tới tiền tuyến, nhìn thấy thương binh đầy đất, chúng vương giả trực tiếp trợn tròn mắt.
Thương binh mà bọn biết và thương binh được để lại ở hiện trường là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Tổng cộng chỉ có 50. 000 quân, vậy mà số người đang nằm trên mặt đất đã có hơn 20. 000. Tỉ lệ người bị trọng thương cao như vậy có lẽ đã phá vỡ kỷ lục của lịch sử chiến tranh đại lục.
Từ bỏ là không thể nào. Chủng tộc càng nhỏ thì quan hệ nội bộ sẽ càng gắn bó. Nếu như có người dám làm ra chuyện này ở ngay trước các tộc nhân, sợ là ngay cả vương vị cũng bị lung lay.
Nhưng việc cứu chữa thương binh đối với một liên quân có điều kiện chữa bệnh eo hẹp mà nói chính là một cuộc khảo nghiệm nghiêm trọng.
"Lũ nhân tộc đáng chết, vậy mà lại hèn hạ đến thế..."
Nói tới đây, Cự Nhân vương đột nhiên ngừng lại.
Dù biết rằng những thương binh đang nằm trên mặt đất này chính là gánh nặng mà quân viễn chinh ném lại cho liên minh, nhưng vương giả của các tộc lại không thể nói thẳng ra.
Những vương giả khác cũng chỉ có thể giận dữ mắng nhân tộc hèn hạ, nhưng cụ thể là hèn hạ như thế nào thì chúng vương giả lại ngậm miệng không nói.
"Tôn giả, ngài có học thức uyên bác, kiến thức rộng rãi, không biết có cách cứu chữa cho những thương binh này không?"
Âm Ảnh Vương mong đợi hỏi.
Với trình độ chữa bệnh của Liên minh Thượng Cổ Di tộc, những tộc nhân đang nằm trên mặt đất này chỉ có thể dựa vào nghị lực của bản thân để sống tiếp.
Nếu như cuối cùng có 20% người còn sống thì đã xem như may mắn rồi. Cho dù có thể cứu chữa được thì cũng chẳng còn mấy năm để sống.
Trơ mắt nhìn nhiều đồng bọn như vậy chết đi là chuyện gây tổn hại rất nhiều đến sĩ khí quân tâm.
"Ma pháp dược tề mà chúng ta mang theo không đủ nhiều, không thể nào cứu được nhiều người như vậy."
"Đợi lát nữa ta sẽ sai người đưa tới, các ngươi pha loãng với nước rồi chia cho các binh sĩ uống đi."
"Nhưng làm vậy cũng chỉ có thể bảo vệ được tính mạng của những thương binh này, sau đó còn cần phải điều dưỡng thêm một hai năm nữa. Sau khi khôi phục, nửa đời sau của bọn chúng cũng chỉ có thể sống một cuộc đời bình thường."
Nghe được lời nói đầy thương cảm của thiếu phụ Tinh Linh, tâm tình của chúng vương càng thêm sa sút. Không cứu được tất cả mọi người thì có thể chọn đối tượng trọng điểm để cứu nha!