Nhưng những lời này đều được chúng vương giả giấu ở trong bụng. Ma pháp dược tề là do Tộc Tinh Linh cung cấp, người ta có quyền quyết định nên sử dụng như thế nào.
Để Tộc Tinh Linh đưa thêm nhiều dược tề tới, chuyện này mọi người nghĩ cũng không dám nghĩ. Đồng minh không phải là bảo mẫu, người ta có thể bỏ ra nhiều ma pháp dược tề như vậy để cấp cứu đã là nể tình lắm rồi.
Dựa theo truyền thống trước đó của các tộc, khi xảy ra những biến cố như vậy, thường là sẽ ưu tiên cứu chữa cho những tộc nhân có giá trị trước.
Bọn họ thà để cho các tộc nhân bình thường chịu chết cũng phải để các tinh anh khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, đây là đạo truyền thừa của chủng tộc.
Nhưng Tộc Tinh Linh thì khác, bọn họ có giá trị quan của riêng minh. Khi xảy ra loại biến cố này, việc đầu tiên mà bọn họ nghĩ đến chính là phải bảo vệ tính mạng của tộc nhân trước.
Còn việc có thể khôi phục sức chiến đấu hay không, đợi sau này rồi từ từ nghĩ cách.
Quyền chủ động đang nằm trong tay Tộc Tinh Linh, nên sự va chạm về giá trị quan lần này đương nhiên là sẽ kết thúc với phần thắng nghiêng về phía Tộc Tinh Linh.
Nhìn thấy đống dược tề sau khi pha loãng được rót vào trong miệng tộc nhân, sắc mặt của chúng vương giả mới tốt lên được một tí.
Mặc dù là pha loãng thì tác dụng chữa thương của dược tề sẽ giảm xuống trên diện rộng, nhưng cũng tốt hơn là không có.
Dù gì cũng là tộc nhân của tộc mình, còn sống đương nhiên là sẽ tốt hơn là chết.
Sau đó liền xuất hiện một vấn đề khó giải quyết, nên xử lý đám thương binh này như thế nào đây?
Mang theo hành quân đương nhiên là không được, một đường xóc nảy thôi là đã có thể tiễn đám thương binh này đi chầu ông bà rồi. Không thể mang theo, vậy thì chỉ đành phải chia binh ở lại chiếu cố vậy. ...
Đại quân một đường xuôi nam, sau khi đi chừng bảy tám chục dặm đường, Hudson đột nhiên hạ lệnh: "Truyền lệnh xuống, lập tức xây dựng cơ sở tạm thời ở chỗ này."
"Vâng, Nguyên soái!"
Đám tướng lĩnh đồng thanh trả lời.
Thẳng thắn mà nói, khoảng cách như vậy cũng không hề an toàn. Nếu như quân địch hành quân ngay trong đêm, lợi dụng bóng đêm yểm trợ để đánh lén đại doanh, vậy thì ưu thế kỵ binh của quân viễn chinh sẽ bị suy yếu trên diện rộng.
Tuy nhiên, chuyện này cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi, trong những ngày gần đây, Liên minh Thượng Cổ Di tộc đều vô cùng mệt mỏi. Ban ngày còn phải đi đường, nếu như bọn chúng lại chơi trò tập kích trong đêm, sợ rằng chưa tới đích thì quân đội đã bị mệt xỉu rồi.
Trong thời đại của vũ khí lạnh, những đội bộ binh có thể ngày đi trăm dặm mà còn có thể bảo toàn được sức chiến đấu đã là tinh nhuệ trong tinh nhuệ rồi.
Đại quân bắt đầu thi công xây dựng công sự phòng ngự vây quanh doanh trướng. Đây là thói quen mang binh của Hudson, mặc kệ xung quanh có nguy hiểm hay không, hắn đều sẽ xây dựng công sự phòng ngự ở xung quanh doanh trại.
Trạm gác công khai và trạm gác ngầm đương nhiên là sẽ không thiếu. Những khu vực ẩn núp ở lân cận còn được bố trí một vài cạm bẫy đơn giản, thường là sẽ kéo dài hơn vài dặm.
Không biết có phải là do quân địch giữ quy củ hay không, bởi vì những hành vi cẩn thận này chưa từng phát huy được tác dụng. Cũng không thể nói là hoàn toàn vô dụng, vì đã có không ít dã thú sập bẫy.
Những con dã thú xui xẻo bị dính bẫy đương nhiên là sẽ được biến thành thức ăn trên bàn của các binh sĩ. Đến mức mà những binh sĩ đi theo Hudson lâu ngày đều có xu thế tiến hóa thành thợ săn.
Nhìn thoáng qua cái sa bàn giản dị, xấu xí được chế tạo lâm thời này, Hudson có chút không muốn nhìn, về mặt tỉ lệ còn bị sai sót rất nhiều.
"Đánh dấu vị trí của đội hậu cần quân địch ra cho ta!"
Hudson lập tức phân phó.
Từ khi Liên minh Thượng Cổ Di tộc bắt đầu hành động thì hắn đã nhìn chằm chằm hậu cần của quân địch. Chẳng qua đội hậu cần của quân địch luôn hành động chung với đại quân, không cho Hudson có cơ hội hạ thủ.
Trải qua không ngừng cố gắng, vì cứu viện đội quân đang bị vây nhốt, cuối cùng thì quân địch đã phải chia binh vào ngày hôm qua.
Nhìn vào vị trí và khoảng cách được đánh dấu trên sa bàn, Hudson liền nhướng mày. Đội hậu cần vật tư của quân địch chỉ cách vị trí của quân chủ lực không đến 40 dặm đường.
Khoảng cách gần như vậy, chỉ cần vài tiếng là viện binh của quân địch có thể chạy tới tiếp viện. Nếu như muốn triển khai hành động, vậy thì nhất định phải nhanh chuẩn hung ác. Đặc biệt là phải giữ bí mật chuyện này, không để lộ ra bất kỳ sơ hở nào.
"Nguyên soái, quân địch đã bị chúng ta dụ tiến lên một khoảng cách không xa, lộ trình giữa đội hậu cần và quân chủ lực cũng chỉ tầm một ngày."
"Nếu như muốn hạ thủ với bọn chúng, sợ rằng chỉ có thể di chuyển cả ngày lẫn đêm, sau đó phát động một cuộc tập kích bất ngờ."
"Từ những thông tin tình báo thu thập được, đội hậu cần của quân địch có khoảng tám ngàn người, cộng thêm một số chủng tộc bị tụt lại phía sau nữa, tổng binh lực sẽ không vượt quá 15. 000 người."
"Sức chiến đấu của những người này không phải là rất mạnh, nếu như phái quân đoàn Ma Thú tới đánh tập kích, chúng ta có thể nuốt hết bọn chúng trong vòng bốn tiếng sau khi cuộc tập kích nổ ra."
"Xét đến việc truyền bá tin tức và tập kết đại quân cũng cần có thời gian, nên chỉ có một số ít quân tinh nhuệ của phe địch là có thể chạy tới chiến trường tiếp viện trước khi chiến đấu kết thúc."
"Nội bộ của liên minh Thượng Cổ Di tộc đang bị phân hoá rất nghiêm trọng, khi đối mặt với những trận chiến không xác định như thế này, các tộc đều sẽ lựa chọn bảo toàn thực lực trong lúc tiếp viện."
"Chỉ có duy nhất đội quân Tinh Linh kia là không thể xác định được."
"Bởi vì chúng ta có quá ít thông tin về đội viện quân Tinh Linh này."
"Nếu như đội viện quân này có xuất thân là một trong những đại quân đoàn chủ chiến của Vương quốc Tinh Linh, thì việc hành quân 40 dặm đường trong vòng ba canh giờ là chuyện hoàn toàn không có vấn đề gì."
"Nếu như bị quân địch bám chặt, sợ rằng..."