Không đợi Jose nói xong, Hudson liền nở nụ cười. Cướp lương thảo là cách thủ thắng dễ dàng nhất, nhưng từ xưa đến nay đều chẳng có mấy trường hợp cướp lương thảo thành công cả.
Nhược điểm mà tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy thì thường không phải là nhược điểm thật sự.
Hai quân giao chiến, chỉ cần chủ soái không ngốc, thì sẽ bảo vệ tốt lương đạo của mình. Nhiều khi thoạt nhìn là cơ hội, nhưng thực ra lại là cạm bẫy mà quân địch đã bố trí từ trước.
Đương nhiên, lần này chắc chắn không phải là cạm bẫy. Hudson không tin một Thượng Cổ Di tộc đã rời khỏi võ đài đại lục mấy ngàn năm này có thể đột nhiên xuất hiện một nhà quân sự tài ba.
Nếu bàn về việc dụng binh đánh trận, Tộc Tinh Linh cũng chẳng mạnh đến đâu. Với tư cách là quán quân lười biếng trong những cuộc chiến tranh đại lục trước đó, mặc dù thực lực quân sự của bọn chúng không yếu, nhưng kinh nghiệm thực chiến lại quá ít.
Tuy nhiên, việc thiếu kinh nghiệm thực chiến lại không ảnh hưởng đến việc người ta đánh thắng trận. Trong chiến tranh,"nhất lực hàng thập hội" mới là chiến thuật tốt nhất.
Nếu như có thể dựa vào thực lực, đường đường chính chính đè tới, Hudson cũng không muốn lãng phí tâm tư ngồi đây mưu đồ.
"Tập kích lương thảo của quân địch ở khoảng cách gần như vậy là có ý gì?"
"Cho dù thành công, với vị trí cách hiện giờ của quân địch là nằm cứ điểm của họ chưa tới hai trăm dặm, dựa vào số lương khô mang theo bên người, sợ là cũng đủ tiêu hao trên đường đi rồi."
"Cho dù có thành công cướp được lương thảo của quân địch, chúng ta nhiều nhất chỉ mang theo được một ít, số còn lại chỉ có thể dùng lửa đốt trụi."
"Trừ phi chúng ta có thể cầm chân được quân đội của chủ lực của dị tộc thì việc thiêu hủy lương thảo mới có giá trị. Nhưng vì có sự xuất hiện của quân đội Tinh Linh nên muốn làm được chuyện này là vô cùng khó!"
Nghe xong lời giải thích của Hudson, đám sĩ quan đều cảm thấy không hiểu gì. Nếu như thiêu hủy lương thảo của quân địch không có giá trị thì nhìn chằm chằm đội vận lương của quân địch làm gì?
Jose liếc mắt nhìn bản đồ, dường như đã nghĩ ra được điều gì đó, ông ta lập tức hỏi lại với vẻ mặt khó tin: "Nguyên soái, ngài muốn dùng việc tập kích lương thảo này để dụ quân đội Tộc Tinh Linh xuất hiện, sau đó xử lý bọn chúng sao?"
Không trách đám tướng lĩnh nghĩ mãi không ra, thật sự là vì bản kế hoạch này còn khó thực hiện so với kế hoạch tập kích lương thảo trước đó.
Có lẽ là sẽ dụ được quân đội Tinh Linh xuất hiện, nhưng muốn tiêu diệt được bọn chúng trong thời gian ngắn là chuyện gần như không thể nào.
Cuộc chiến giữa hai đội quân tinh nhuệ sẽ không thể nào kết thúc trong thời gian ngắn được. Chỉ cần không xuất hiện tình trạng nghiêng về một bên, Liên minh Thượng Cổ Di tộc liền có thể chạy tới tiếp viện kịp thời.
Nhiều khi chiến tranh phản nhân tính như vậy đấy, chuyện càng không có khả năng xảy ra thì lại càng dễ dàng sáng tạo kỳ tích.
"Các ngươi yên tâm đi, ta không hy vọng là chúng ta có thể hủy diệt đại quân Tinh Linh trong lần hành động này. Chẳng qua chỉ là dụ bọn chúng xuất hiện rồi tặng cho chúng một phần đại lễ thôi."
"Mục tiêu cũng không cao, chỉ cần tối nay có thể tiêu diệt được một ngàn quân Tinh Linh thì đã xem như hoàn thành nhiệm vụ."
"Nếu như không được, chúng ta trực tiếp rút lui thôi. Dù sao cũng có thể nuốt được hơn 1 vạn quân hậu cần của phe địch cũng xem như là có lời rồi!"
Hudson đằng đằng sát khí nói. ...
Màn đêm buông xuống, trong doanh trại liên quân đèn đuốc sáng trưng. Vương giả của các tộc đang cùng nhau đi tuần tra doanh trại, sau hai lần bị tập kích trong đêm tối, cuối cùng thì đám dị tộc này cũng đã rút ra được bài học.
Vì tránh rơi vào tình trạng mạnh ai nấy đánh sau khi bị địch tập kích, nên chúng vương giả bèn dứt khoát một tập hợp lại, tạo thành một bộ chỉ huy lâm thời.
Nhiều người đồng thời chỉ huy như vậy, đương nhiên là sẽ kém hơn hiệu suất chỉ một người chỉ huy, nhưng đây cũng là một sự tiến bộ.
"Vương, các vị vương giả, đại sự... đại sự không ổn rồi!"
"Đội hậu cần của chúng ta đang bị quân địch tập kích, xin các vị vương giả mau chóng xuất binh chi viện..."
Vừa dứt lời, không đợi mọi người mở miệng hỏi thăm, tên Tuyết Ưng báo tin liền bỏ mạng. Đám người đến gần quan sát mới phát hiện trên ngực của tên Tuyết Ưng này còn có một mũi tên.
Nhận được tin dữ, sắc mặt của chúng vương giả đều âm trầm đến đáng sợ.
Đội đi sau liên quân không chỉ có những chủng tộc yếu kém về mặt thể lực, mà còn có cả hậu cần và vật tư của đại quân nữa.
Trước đó vì vội vàng nên mọi người chỉ mang theo khẩu phần lương thực của vài ngày rồi vội vã lên đường, phần lớn vật tư chiến lược đều để lại phía sau.
Nếu chỉ là đối phó với những nhóm chống cự vũ trang, thì số binh lực này đương nhiên là dư xài, nhưng nếu như bị quân viễn chinh tập kích thì lại khác.
Chúng vương giả liếc mắt nhìn nhau, Âm Ảnh Vương liền dẫn đầu phá vỡ trầm mặc: "Thế công của quân địch rất mạnh, khả năng cao là quân đội ở hậu phương sẽ không cầm cự được bao lâu nữa."
"Vật tư mà chúng ta mang theo lại không nhiều, một khi đánh mất hậu cần tiếp tế thì sẽ không cầm cự được mấy ngày."
"Nếu như quân địch ỷ vào ưu thế kỵ binh để dây dưa với chúng ta, sợ là đại quân sẽ rất khó trở về trụ sở trước khi vật tư bị tiêu hao hết."
"Truyền lệnh xuống, điều quân đội tinh nhuệ tạo thành đội cứu viện tiền trạm. Nhưng như vậy vẫn còn chưa đủ, muốn không có bất kỳ sơ hở gì thì còn phải nhờ vào lực lượng của đồng minh."
"Chúng ta cùng nhau đi tiếp Tôn giả đi, vào những lúc như hiện giờ thì không nên trì hoãn thời gian!"
Thời khắc nguy cơ có khả năng đánh thức gene đoàn kết của mọi người. Đám vương giả đang hoảng loạn thấy Âm Ảnh Vương đưa ra phương án giải quyết nên liền lập tức đồng ý.
Cũng có một vài vị vương giả bất mãn với chuyện vượt quyền của Âm Ảnh Vương, muốn mở miệng phản đối, nhưng lại khổ vì không có phương án giải quyết tốt hơn.