Liên quân Thượng Cổ Di tộc vẫn còn đang tiến lên, chẳng qua tốc độ hành quân lại có chút đáng lo.
Dựa theo ước định thì lúc này bọn chúng đã phải đến chiến trường rồi mới phải, nhưng kết quả lại chỉ mới đi nửa chặng đường, chuyện này làm cho chúng vương giả cảm thấy tê cả da đầu.
Hiện giờ bọn chúng cuối cùng cũng hiểu lý do tại sao khi đó mấy vạn kỵ binh Behemoth lại có thể dây dưa với bảy mươi vạn đại quân của Vương quốc Warhammer trong vòng mấy tháng trời, cuối cùng là tập hợp với đại quân thú nhân rồi giành được thắng lợi.
Tình cảnh hiện giờ của bọn chúng cũng không khác mấy, vì đề phòng kỵ binh của quân địch đánh lén, vương giả của các tộc chỉ có thể hạ lệnh kết trận tiến lên.
An toàn thì an toàn rồi, nhưng tốc độ hành quân lại bị giảm xuống rất nhiều. Bày trận hành quân trong đêm tối là một loại khảo nghiệm đối với quân đội.
Bởi vì có đường không thể bày quân trận, nên quân số bị giảm không phải do chiến đấu cũng rất nhiều. Có người không để ý dẫm lên cạm bẫy, hoặc là không cẩn thận trượt chân, hoặc là... Trong đêm tối có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn có thể xảy ra.
"Báo!"...
"Các vị vương giả, quân địch lại tập kích doanh trại của chúng ta!"
Nghe tới tin tức mà tên Tuyết Ưng thám báo truyền đến, chúng vương giả không có phản ứng gì. Hiển nhiên là vì nghe nhiều rồi, nên mọi người cũng đã chết lặng.
"Mặc kệ bọn họ, chúng ta tiếp tục tiến lên!"
"Chiến cuộc ở tiền tuyến đang rất nguy cấp, viện binh được phái ra đã rơi vào trong vòng vây của quân địch. Nếu như cứ tiếp tục trì hoãn như vậy, đừng nói là bảo vệ lương thảo, sợ rằng ngay cả viện quân mà chúng ta phái đi trước đó cũng sẽ bị hủy diệt."
"Đặc biệt là quân đội của Tộc Tinh Linh, nếu như bởi vì chúng ta tiếp viện chậm chạp mà dẫn đến tổn thất nặng nề, sợ là sau này không biết nên ăn nói thế nào với đồng minh."
Mi Hầu Vương tỏ vẻ mệt mỏi nói.
Bị địch nhân nắm mũi dắt đi thật sự là làm cho người ta lo lắng. Thực sự là họ đã bị làm cho sợ rồi, nên liền dứt khoát không để ý tới nữa.
"Haizz!"
Một tiếng thở dài vang lên, những vị vương giả vốn đang muốn mở miệng phản đối cũng lựa chọn ngậm miệng.
"Nếu không có người phản đối, vậy thì truyền lệnh xuống, tăng tốc độ hành quân!"
"Dựa theo tin tức từ tiền tuyến truyền tới, đã có hơn một nửa quân đội tiền trạm chết trận, đại quân Tinh Linh cũng bị tổn thất không nhỏ."
"Tôn giả cũng bị chủ soái quân địch chọc giận, nếu như chậm thêm nữa, sợ là tôn giả sẽ trút giận lên đầu chúng ta, hậu quả như thế nào, mọi người có thể tưởng tượng được."
Âm Ảnh Vương nói một cách dứt khoát.
Những quyết sách tượng tự, ông ta đã đưa ra nhiều lần rồi. Quyền nói chuyện trong liên minh cũng đang dần mở rộng trong lúc bất tri bất giác.
Vấn đề duy nhất chính là: không có thực lực mang tính áp đảo thì sẽ rất khó làm cho mọi người thực sự chịu phục. Nên chỉ dựa vào sự thay đổi một cách vô tri vô giác, đây là một quá trình mang tính lâu dài. ...
Trận chiến đẫm máu vẫn còn đang tiếp diễn. Chiến trường giống như một cái cối xay thịt đang không ngừng thôn phệ tính mạng của binh sĩ hai bên.
Dù đã từng trải qua nhiều lần rồi, nhưng thần sắc của Hudson cũng có một tia ngưng trọng. Hắn đã nam chinh bắc chiến nhiều năm nay, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy tinh nhuệ quyết chiến.
Sau khi trải qua máu lửa tôi luyện, tối nay chính là lúc quân viễn chinh thuế biến. ...
Sắc trời dần sáng lên, ánh bình minh đầu tiên rọi xuống bên dưới, chân trời vang lên những tiếng kèn hiệu xung phong.
Viện binh của quân địch đến rồi, cuộc chiến cũng đã tiến vào hồi cuối. Số binh sĩ liên quân còn sót lại trên chiến trường còn chưa tới 3000 người, dường như chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa là có thể tiêu diệt được toàn bộ quân địch.
"Ha ha..."
"Hudson, mặc ngươi muôn tính vạn toán, không ngờ cuối cùng vẫn là thất bại trong gang tấc?"
Tiếng cười như chuông bạc đã bộc lộ niềm vui sướng trong lòng Delise.
Dày vò một đêm, cuối cùng cũng tới thời khắc lật bàn, cảm giác thật sự đã lộ rõ trên gương mặt.
"Tiểu thư Delise, đừng cao hứng quá sớm, xem thử trên chiến trường có bao nhiêu Tinh Linh còn có thể nhúc nhích đi."
"Được rồi, trận chiến tới lúc kết thúc rồi, chúng ta có duyên gặp lại."
Nói xong, Hudson lập tức hạ lệnh rút quân.
Chiến đấu tiến hành đến hiện tại, quân viễn chinh cũng đã vô cùng mệt mỏi, nếu như đánh tiếp, có lẽ sẽ tiêu diệt được toàn bộ quân địch trước mắt, nhưng phe mình cũng bị tổn thất thảm trọng.
Nhìn vẻ mặt đắc ý của Hudson, tâm trạng của thiếu phụ Tinh Linh lập tức vô cùng tồi tệ.
Chỉ còn kém một chút nữa là toàn quân bị diệt, chỉ có thể giữ được một số tàn binh, dù có nhìn thế nào cũng thấy thất bại.
Chỉ trong nháy mắt, lửa giận của Delise bành trướng đến cực hạn, nhưng sau khi nghĩ đến sự chênh lệch thực lực giữa đôi bên, bà ta cũng dập tắt suy nghĩ tìm Hudson đánh một trận, ánh mắt nhìn về phía viện quân đã tràn đầy sát khí.
Rõ ràng là Tộc Tinh Linh chỉ tới để giúp đỡ, nhưng kết quả lại biến thành quân chủ lực trên chiến trường, mà đồng minh thì lại trở thành người xem náo nhiệt.
Đội quân mà liên minh Thượng Cổ Di tộc phái tới đồng hành cũng đã chết gần hết rồi, chỉ có một số ít người còn đang sống rải rác trên chiến trường, nếu không quan sát tỉ mỉ là sẽ không phát hiện ra.
Nhìn không thấy cũng chẳng khác nào không tồn tại, sau khi sau khi bỏ qua những tên đồng đội này, Delise trực tiếp gán cho liên minh Thượng Cổ Di tộc một cái mác không đáng tin cậy.
Chỉ có mấy ngàn kỵ binh nhân tộc mà lại có thể ngăn chặn hai mươi vạn đại quân lâu như vậy sao?
Một khi hạt giống hoài nghi được chôn xuống, nó sẽ giống như một cây gai ở sâu trong nội tâm của thiếu phụ Tinh Linh, dù có muốn vứt bỏ cũng không được.