Thường thì xuất thân tôn quý + thực lực cường hãn sẽ là đại tướng trong quân, chủ soái dự bị.
Nếu như biết cách làm người, được bổ nhiệm thành chủ soái cũng là chuyện rất bình thường.
Nghe thì giống như một trò đùa, nhưng so với việc Vương tử Caesar vừa xuất đạo liền đảm nhiệm chức vị chủ soái năm đó thì chuyện này đã là rất thận trọng rồi.
Thật ra tình hình của quân viễn chinh còn khá tốt. Mọi người đều biết chuyến đi lần này nguy hiểm như thế nào, nếu như không có chút năng lực nào thì sẽ không được đưa vào trong quân đội.
"Ai!"
Sau khi thở dài một hơi, Hudson chỉ đành gạch bỏ tên Jose ra khỏi danh sách.
Trong tứ đại quân đoàn của quân viễn chinh, quân đoàn Ma thú có binh lực ít nhất, nhưng vì sức chiến đấu rất mạnh, nên có địa vị cao nhất, được xưng là quân đoàn số một của Vương quốc.
Vì tranh đoạt vị trí này, các đại quý tộc đều sắp phải đánh nhau, cuối cùng thì Hudson tuyên bố do bản thân hắn đại diện mới lắng lại cuộc phong ba này.
Vừa đại diện liền giữ chức đến hiện giờ, hắn vốn định nâng đỡ Jose thượng vị, nhưng hiện giờ lại phát hiện có quá nhiều lực cản, nên chỉ có thể hủy bỏ kế hoạch.
Muốn bổ nhiệm một tên bình dân đảm nhiệm quân đoàn trưởng, trừ phi là cường giả Thánh Vực, nếu không là sẽ không thể nào phục chúng.
Đương nhiên, nếu như thật sự là cường giả Thánh Vực thì cũng đã không phải là bình dân. Dù là ở quốc gia nào, cường giả Thánh Vực cũng đều có thể lấy được một tước vị không tệ.
"Xin lỗi Jose tiên sinh rồi!"
Hudson ra vẻ bất đắc dĩ nói.
Hiện giờ hắn không chỉ gạch bỏ vị trí quân đoàn trưởng của Jose, mà còn gạch luôn con đường làm quan trong Vương quốc của ông ta.
Không ai muốn có thêm một người đến chia bánh ga tô, kết quả của việc bại lộ sớm trước mặt quý tộc chính là không có cơ hội vào sân chia bánh.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, những nỗi oan mà Jose đã phải gánh chịu trước đó sẽ bị phóng đại rồi tuyên truyền.
Ngay cả khi lập được quân công thì cũng đừng nghĩ đến chuyện có thể bước vào giới quý tộc.
"Nguyên soái, chuyện này không liên quan gì đến ngài. Cho dù mọi người đều đồng ý cũng vô dụng, bệ hạ không muốn nhìn thấy ta xuất hiện ở trước mặt người!"
Jose khổ sở nói.
Tia may mắn cuối cùng trong lòng ông ta cũng bị dập tắt.
Từng trải qua huy hoàng, muốn bắt đầu lại từ đầu là chuyện thật sự rất khó.
Thực ra, nếu như mục tiêu mà Jose nhắm đến không phải là quân đoàn trưởng, mà là bách phu trưởng, có lẽ mọi người sẽ chịu nể mặt của Hudson.
Nhưng mà dù sao ông ta cũng từng đại bại một trận gồm mười mấy vạn người, cho dù chỉ là đảm nhiệm phó soái, nhưng không ai dám tin tưởng.
Chuyện này cũng không khác người đã từng đảm nhiệm chức vị phó tổng giám đốc cửa một tập đoàn đa quốc gia, dù có chán nản như thế nào thì cũng không có khả năng bắt đầu lại từ đầu ở một công ty nhỏ.
Nguyên nhân mà Hudson không nhắc nhở Jose là vì hắn biết rõ người thường có tâm lý may mắn, nếu không thử nghiệm một chút thì nhất định sẽ không cam tâm.
Nên hắn liền cho một cơ hội, cắt đứt luôn tưởng niệm của Jose, để ông ta yên tâm ở lại làm việc bên cạnh hắn.
"Jose tiên sinh, ông không cần phải nghĩ quá nhiều. Quốc vương bệ hạ cũng có nỗi khó xử của ngài, chủ yếu vẫn là vì căn bệnh dữ ở trong quân đội Vương quốc đã hại ông."
"Những tệ nạn này, sớm muộn gì cũng phải thay đổi. Đợi sau khi chiến tranh đại lục kết thúc, ta sẽ đề xuất lên Vương quốc để thanh trừ căn bệnh dữ này."
Hudson bày tỏ thiện ý nói.
Làm một vị "trung thần", hắn tuyệt đối không thể nói xấu Quốc vương của mình ở trước mặt thuộc hạ, đây là vấn đề nguyên tắc.
Còn về chuyện thanh trừ bệnh dữ trong quân đội, nghe một chút là được.
Hiện giờ đang là thời chiến tranh, thoạt nhìn không phải là lúc thích hợp để tiến hành cải cách, nhưng lại là thời điểm mà Vương quốc nhất có động lực để cải cách quân chế nhất, cũng là lúc mà tập đoàn lợi ích dễ đưa ra nhượng bộ nhất.
Chờ đến khi chiến tranh đại lục kết thúc, không còn nguy cơ nữa, lúc đó còn cải cách làm quái gì?
Cải cách hay không là một chuyện, có nhắc tới hay không lại là một chuyện khác.
Làm Nguyên soái của Vương quốc, Hudson có nghĩa vụ làm cho quân đội Vương quốc trở nên mạnh mẽ.
Nếu không làm được, đó là do các nhóm lợi ích cản trở, mà không phải kẻ làm Nguyên soái như hắn không làm tròn trách nhiệm.
Chỉ cần mang danh nghĩa cải cách, những nhóm người có khát vọng thay đổi hiện trạng sẽ tự động dựa sát vào hắn.
Lúc đầu Hudson ghét nhất chính là kéo bè kết phái, nhưng hiện thực nói cho hắn biết, muốn lăn lộn được tốt thì không thể không kéo bè kết phái.
Đặc biệt là khi thân phận địa vị cao đến một trình độ nhất định, bạn không chỉ đại diện cho bản thân mình nữa, mà còn đại biểu cho một đoàn thể.
Kết cục của những người cô đơn thường không được tốt lắm. Đa số những nhân vật anh hùng bất hạnh kia đều vì không hiểu rõ được chuyện này nên mới ngủm. ...
Trong đại doanh của Liên minh Thượng Cổ Di tộc, bầu không khí đang vô cùng căng thẳng.
Doanh trại bị hủy, không chỉ tổn thất lương thảo, mà doanh trướng, quân giới có tính tiêu hao, các loại vật tư đều bị thiêu hủy trong ngọn lửa hừng hực.
Khoảng thời gian đói khổ lạnh lẽo chính là lúc gian nan nhất, một số ít chủng tộc không thể chịu đói đã vươn tay về phía thi thể của chiến hữu.
Giấy không gói được lửa, tất cả mọi người đều đang chịu lạnh chịu đói, mà có người lại đang ở đó ăn thịt nướng, muốn không bại lộ cũng khó.
Sau khi phát hiện người của bộ lạc mình bị đồng minh mang đi nướng, chuyện này ai mà chịu được?
Một vài chủng tộc đối địch có quan hệ không tốt đã trực tiếp ra tay đánh nhau ngay ở trong doanh trại, chờ khi vương giả của các tộc tới tham gia, trên mặt đất lại có thêm một đống thi thể.