Nếu như liên minh Thượng Cổ Di tộc thất bại quá nhanh, sợ là quân đoàn Tinh Linh mà bà ta mang tới đây sẽ bị mất hết.
Sau trận chiến đêm qua, hầu như toàn bộ binh sĩ của quân đoàn Tinh Linh đều đang bị thương, có hơn 2⁄3 người đang bị trọng thương.
Nếu như để Linh mục thi triển thần thuật chữa trị, với tình trạng hiện giờ của nhóm thương binh này, sợ là sẽ có hơn phân nửa người bị thiệt mạng.
Chết trong tay địch nhân, Delise đã cảm thấy đau lòng rồi, chết trong tay người một nhà thì thực sự là không thể nào chịu nổi.
Nhưng cũng không phải là không thể cứu chữa, thần thuật quá tốn sinh mạng, nhưng còn có ma pháp dược tề mà.
Cho dù là muốn nối lại những cánh tay cái chân thì cũng có thể chờ đến khi cơ thể khỏe hơn một chút rồi làm, không cần phải vội vàng chịu chết.
Chúng vương giả ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, người nào người nấy đều tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Từ cấp độ văn minh mà nói, bọn họ chính là tù trưởng của các bộ lạc. Tuyệt đại đa số chủng tộc đều chưa có văn tự, toàn bộ tri thức đều được truyền bằng miệng.
"Tôn giả đại nhân, không dối gạt ngài. Chúng tôi đều là những kẻ thô kệch, dụng binh đánh trận chỉ toàn dựa vào kinh nghiệm trong quá khứ, thế cục hiện giờ là chuyện mà chúng tôi chưa bao giờ từng thấy, hoàn toàn không biết nên đánh như thế nào?"
"Mời Tôn giả chỉ thị kế sách phá cục!"
Âm Ảnh Vương kiên trì nói.
Ông ta biết rằng lời đề nghị này sẽ làm cho rất nhiều người trong liên minh cảm thấy không thoải mái, nhưng nếu như còn lựa chọn khác thì Âm Ảnh Vương cũng không muốn làm vậy.
Không có người đứng ra phản đối.
Chúng vương giả đều bị bộ dạng đằng đằng sát khí khi nãy của Delise dọa cho sợ hãi. Không ai biết là sau khi vị tôn giả này bị chọc giận sẽ xảy ra chuyện gì.
"Có cái gì mà phải suy nghĩ, tranh thủ thời gian giải quyết hậu cần tiếp tế đi! Chẳng lẽ các ngươi muốn mang theo đội ngũ đuổi bắt kỵ binh của quân nhân vào lúc này sao?"
Delise tức giận nói.
Đây không phải là vấn đề sợ hay không sợ, chủ yếu là vì Thượng Cổ Di tộc quá nghèo, không nuôi nổi kỵ binh, nên mới để xảy ra tình trạng bị động chiến lược như lúc này.
Đại thế thì chỉ cần liếc mắt là có thể đoán được, nhưng việc triển khai cụ thể lại là một vấn đề lớn. Để hậu phương phái người đưa vật tư tiếp tế tới đây thì chẳng khác nào đang cống hiến chiến tích cho quân địch.
Từ khoảng cách doanh trại của hai bên cũng có thể nhìn ra, quân viễn chinh đang chuẩn bị bám chặt lấy bọn họ, không muốn để đội quân này rời đi.
Nếu chỉ đơn thuần xét về số liệu trên giấy, tổng binh lực của liên minh còn những 180. 000 người, nhiều gấp sáu lần quân địch, chiếm ưu thế tuyệt đối.
Còn hiện thực là bọn chúng cũng chỉ có ưu thế binh lực, nhưng lại không thể nào phát huy được. Muốn phản công cũng không tìm được cơ hội ra tay.
Chúng vương giả đối mặt nhìn nhau, thần sắc lập tức trở nên ngưng trọng. Phương án để giải quyết vấn đề lương thảo là có, nhưng không ai dám nói ra vào lúc này. ...
Thăm hỏi thương binh, danh sách thiệt hại, sửa chữa chiến báo...
Đại chiến kết thúc, Hudson lại càng bận rộn hơn.
Trước khi xuyên không thì phải viết báo cáo, không ngờ là sau khi xuyên không mà cũng phải viết báo cáo. Điểm khác biệt nằm ở chỗ: trước đó do bản thân mình viết, còn phải sửa đổi và bị chửi, hiện tại hắn chỉ cần ký tên mà thôi.
Chiến tích không chỉ là thành quả trên chiến trường, mà còn phải lấy để tuyên truyền với bên ngoài.
Không phô trương một chút là không được, tổn thất nhiều tinh nhuệ như vậy, nếu không có một chút thành quả, sợ là không tiện ăn nói với đám người trong nước.
Trải qua một đêm chiến đấu, trong quân lại xuất hiện thêm một căn bệnh dữ.
Trong quân đội của Vương quốc vẫn luôn tồn tại một quy tắc ngầm, sĩ quan nhận mệnh nhất định phải tuân theo nguyên tắc: "Xuất thân hơn thực lực hơn năng lực".
Trừ phi là đến thời khắc sinh tử tồn vong, không có lựa chọn nào tốt hơn thì mới có thể lựa chọn phá vỡ quy tắc trò chơi.
Lúc trước Hudson có thể thượng vị là vì hắn mạnh, hơn nữa còn là cường giả số một trong Vương quốc, đám quan binh bên dưới đều chịu phục hắn.
Đối mặt với cục diện rối rắm không có người có thể dọn dẹp, mọi người chỉ có thể đẩy hắn thượng vị.
Nhưng tình huống hiện giờ vẫn còn chưa tới nước đó. Nếu Hudson muốn điều chỉnh nhân sự thì nhất định phải tuân thủ quy tắc.
Trong cuộc chiến đêm qua, quân đoàn Ma thú đã bị tổn thất nặng nề, một phần nguyên nhân là vì bế tắc trong lúc phối hợp với đồng đội.
Việc Jose đảm nhiệm quan chỉ huy tạm thời làm cho các quý tộc trong quân cảm thấy bất mãn, nên hiệu suất thực thi mệnh lệnh cũng giảm sút.
May mắn chỉ là nắm quyền tạm thời, nếu như là được thăng chức luôn, sợ là đám người bên dưới sẽ gây chuyện ầm ĩ.
Cuối cùng, quân viễn chinh chỉ là một đội tinh nhuệ chắp vá, Hudson chỉ có thể dựa vào uy vọng của bản thân để điều khiển đội quân này.
Các sĩ quan cao tầng trong quân đều có lai lịch lớn, thân phận và địa vị đều không hề thấp hơn Hudson.
Không có chuyện cải cách gì ở đây, trận quyết chiến cuối cùng đã sắp tới gần rồi, thứ quan trọng nhất hiện giờ chính là sự ổn định.
Dù gì thì cái quy tắc ngầm này cũng không chỉ lưu hàng trong quân viễn chinh, mà toàn bộ đại lục Aslante đều chơi như vậy.
Nếu như tất cả mọi người đều có khuyết điểm này, vậy thì cũng không thể tính là khuyết điểm.
Ít nhất là quân đội Vương quốc còn chưa bị cố hóa, Hudson còn có thể bổ nhiệm một số ít quý tộc có thân phận tương đối và thực lực mạnh thượng vị, cũng có bổ nhiệm cho những quý tộc có thực lực mạnh hơn nhưng xuất thân hơi kém thượng vị.
Chủ yếu là do năng lực quá hư vô mờ mịt, rất khó làm cho mọi người chịu phục, không giống với thực lực, có thể nhìn thấy ở bên ngoài, không phục thì chỉ cần kéo ra ngoài đánh cho một trận là sẽ chịu phục.