Trong tầng mây, một người một rồng đang quan sát doanh trại bên dưới, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó. Vẻ mặt của Maxim là khoa trương nhất, đều sắp chảy cả nước miếng.
"Theo như tin tình báo thì nơi này chính là trụ sở của liên minh Thượng Cổ Di tộc tại tỉnh Declas. Gần đó còn có những vết hằn rất sâu của bánh xe, nếu như phải chọn nơi để giấu tài bảo mà nói, đây chắc chắn là nơi có khả năng nhất."
"Các ngươi nhìn kỹ đi, số lượng binh lính đi tuần tra ở phía tây bắc của doanh trại rõ ràng là nhiều hơn những nơi khác một chút."
"Chúng ta đã quan sát lâu như vậy rồi mà cũng không thấy có người ra vào. Ngược lại, các nhà kho ở những hướng khác thỉnh thoảng đều có người ra ra vào vào."
"Nếu như muốn động thủ, tốt nhất là phải gây hỗn loạn trong doanh trại trước, dụ đám quân phòng thủ này đi chỗ khác. Hoặc là lựa chọn cơ hội thích hợp rồi mới trà trộn vào trong, lấy lại tài bảo của chúng ta!"
Hudson mặt không đổi sắc định nghĩa lại quyền sở hữu của những tài bảo này.
Những thứ này đều do quân địch cướp được từ trong tay của các quý tộc, quý tộc trong thiên hạ đều là người một nhà, tài bảo của quý tộc Vương quốc Warhammer thì cũng chẳng khác gì tài bảo của Hudson lão gia hắn.
Hiện giờ hắn không phải đang ra tay cướp đoạt, mà là tới lấy lại thứ thuộc về mình. Tiếc là quân địch không chịu hợp tác, nên hắn chỉ có thể sử dụng thủ đoạn thô bạo.
"Hudson, số lượng quân phòng thủ của phe địch cũng không ít, nếu như đánh trực diện, ta sợ thằng ngốc Maxim này sẽ không bảo vệ được ngươi, hay là chờ tới ban đêm rồi mới động thủ đi!"
"Tiếc là những con U Linh kia không ở đâu, nếu không, chúng ta có thể nhân lúc đêm tối rồi thả bọn nó ra ngoài, đảm bảo quân địch nhất định sẽ hỗn loạn."
Người nói vô tâm, người nghe có ý. Nếu như không có Belersden nhắc nhở, Hudson đều sắp quên rằng mình còn là một vị Vong linh ma pháp sư.
Nếu như xét về chuyện phá hoại trong đêm tối, Vong linh ma pháp sư mới là dân chuyên nghiệp. Dù sao động thủ ở nơi này cũng không sợ bị bại lộ thân phận.
Có một vị Vong linh ma pháp sư đã bế quan nhiều năm, sau khi ra ngoài mới phát hiện gia viên của mình bị dị tộc xâm chiếm, trong cơn phẫn nộ, vị Vong linh ma pháp sư đã thi triển thủ đoạn để trả thù, chuyện này hoàn toàn hợp tình hợp lý.
"Rút về quân doanh trước đi, đợi đêm tối chúng ta lại đến."...
Vào lúc nửa đêm, trong doanh trại của liên minh Thượng Cổ Di tộc ở tỉnh Declas vẫn đèn đuốc sáng trưng. Số lượng binh lính tuần tra không chỉ không giảm bớt, mà ngược lại còn bởi vì màn đêm buông xuống mà trở nên nhiều hơn.
"Các ngươi ở bên ngoài triệu hoán quân đoàn Vong linh công kích quân doanh của kẻ địch, không cần quan tâm thành bại ra sao, sau khi thi triển hết ma pháp liền lập tức rút lui, hành động phóng hỏa sau này sẽ do Maxim thi hành."
Hudson căn dặn đám Vong linh ma pháp sư của quân đội.
Lúc đầu hắn định làm một mình, nhưng sau đó nghĩ đến việc đám Vong linh các Ma pháp sư ở trong quân đội vẫn luôn nhàn rỗi, không có cơ hội ra sân, nên hắn bèn mang theo đám người này.
Lý do cũng có sẵn rồi, tìm cơ hội để thiêu hủy kho chứa lương thảo của quân địch tại tỉnh Declas. Một khi kế hoạch này được hoàn thành, quân địch sẽ bị tức đến nổ tung.
Một khi lương thảo ở nơi này bị thiêu hủy, cho dù có tập hợp toàn bộ cứ điểm trong phạm vi mấy trăm dặm gần đây lại thì quân địch cũng sẽ không có đủ lương thảo để cung cấp cho đại quân.
Thực ra, Hudson cũng từng nghĩ đến chuyện mang binh đánh lén nơi này, nhưng cuối cùng bị ép phải từ bỏ. Không vì nguyên nhân khác, chỉ vì địa hình nơi này hạn chế hành động của kỵ binh.
Nơi đây được quân địch phái trọng binh trấn giữ, nếu không có đại quân tới, chỉ có mỗi mình Maxim, cùng lắm chỉ thiêu hủy được một phần lương thảo mà thôi.
"Yên tâm đi, Hudson. Chút chuyện nhỏ này, mấy lão già khọm bọn ta nhất định có thể làm tốt."
"Mà nói chứ, bọn ta học được Vong Linh Thiên Mạc nhiều năm như vậy rồi mà chưa từng thi triển, hôm nay nhất định phải dùng cho đã nghiền, không thể làm mất mặt Vong linh ma pháp sư được."
Lão già này nói hết lời, đám Vong linh ma pháp sư còn lại lập tức phụ họa.
Đám người này đều là những Vong linh ma pháp sư được chính phủ bồi dưỡng, nên hành vi của bọn họ đều có chừng mực, khác hoàn toàn với các Vong linh ma pháp sư trong bóng tối.
Nhưng những người học Vong linh ma pháp đều có một trái tim không an phận. Vì để không bị lạc lối đến tình trạng người người kêu đánh, bọn họ chỉ đành kìm nén những suy nghĩ không an phận kia.
Vốn dĩ bọn họ đã có cơ hội được thể hiện trong cuộc xâm lược trước đó của thú nhân, tiếc là bị "các cụ" cướp mất cơ hội.
"Yên tâm, ở đây các vị cứ thỏa thích mà làm. Cho dù có thả loại quái vật nào ra cũng đều không liên quan gì đến chúng ta, điều kiện tiên quyết là đừng để bị phản phệ."
"Được rồi, các vị bắt đầu làm việc đi, ta cũng phải đi làm việc rồi!"
Hudson mặt không cảm giác nói.
Trong lòng hắn đã cười đến nở hoa. Có thêm đám người này chịu trách nhiệm, xác suất hắn bị bại lộ sẽ càng thấp hơn.
Mặc dù đẳng cấp ma pháp của Hudson không cao như đám lão già này, nhưng ma lực của hắn lại rất dồi dào!
Dù sao cũng là tới gây chuyện, chỉ cần triệu hồi sinh vật Vong linh ra là được, những chuyện khác không liên quan gì đến Hudson cả.
Chỉ cần không điều khiển sinh vật Vong linh chiến đấu là sẽ không tiêu hao nhiều tinh thần lực. Không chừng số lượng sinh vật Vong linh mà hắn có thể triệu hồi còn nhiều hơn cả số lượng Vong linh mà Vong linh ma pháp sư Thánh Vực có thể triệu hồi.
Đương nhiên, cũng chỉ giới hạn về mặt số lượng, chất lượng giữa hai bên thì không thể nào so bì được. Sinh vật Vong linh mà người ta triệu hồi là cao cấp, dựa vào khí thế liền có thể ngăn chặn đại quân Vong linh cấp thấp không có trí tuệ.