Dưới màn đêm đen kịt, những đám mây đen chầm chậm bay lên không trung rồi tụ tập lại, một cơn chấn động từ lượng lớn ma lực này phát ra đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của quân địch.
Bọn chúng đang chuẩn bị ra ta quấy nhiễu thì trong doanh trại bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều sinh vật Vong linh như: khô lâu, mộng yểm, tử linh kỵ sĩ, kỵ sĩ không đầu...
Từ Vong linh cấp thấp đến vong linh cấp trung, cần cái gì có cái đó, Hudson không chê gì cả, kết nối được sinh vật Vong linh nào thì hắn triệu hồi sinh vật Vong linh đó.
Dựa vào sự khát máu từ tận trong linh hồn, nên dù Hudson không chỉ huy thì đám sinh vật vong linh này cũng phát động tấn công với những binh sĩ ở gần đó.
Nói cho đúng thì cuộc chiến này là do các binh sĩ phòng thủ phát động. Các tộc trên đại lục có lập trường nhất quán về cách xử lý với các sinh vật Vong linh, đó chính là —— giết.
Nhìn thấy Vong linh xuất hiện trong quân doanh, mọi người đương nhiên là sẽ không khách khí. Mùi huyết tinh do các binh sĩ tử vong tỏa ra trong chiến đấu đã kích thích đám sinh vật Vong linh này, đẩy cuộc chiến lên tới cao trào.
Giết chóc, ngoài giết chóc ra vẫn là giết chóc. Dựa vào bản năng chiến đấu, đám sinh vật Vong linh này lập tức nhấc lên sóng to gió lớn trong doanh trại.
Cuộc chiến này cũng nhanh chóng thu hút sự chú ý của các Ma pháp sư quân địch, đám ma pháp sư tự nhận là đã tìm tới mục tiêu, nên lập tức phát động tấn công khắp nơi.
Hudson đã chuẩn bị từ trước nên đương nhiên là sẽ không ở lại đó chịu đòn, hắn đã sớm bị Maxim mang tới địa điểm khác, tiếp tục sự nghiệp triệu hoán của mình.
Sau khi liên tục thay đổi năm địa điểm, Hắc Ám Thiên mạc cũng đã nhanh chóng bao phủ được 1⁄4 doanh trại.
"Hỏng rồi, đây là cấm chú Vong Linh Thiên Mạc, chúng ta trúng kế rồi!"
Bây giờ mới ý thức được chuyện này thì đã muộn rồi. Bên dưới thiên mạc nhanh chóng tuôn ra vô số sinh vật Vong linh rồi mãnh liệt phát động tiến công với đám binh sĩ ở gần đó.
Càng tồi tệ hơn chính là, một khi có binh sĩ tử trận thì sẽ bị Vong linh thôn phệ huyết nhục, còn không thì bị chuyển hóa thành sinh vật Vong linh mới.
Đám cường giả trong doanh trại lập tức phát động công kích về phía Vong Linh Thiên Mạc.
Mọi người đều biết rõ, nếu không phá hủy cái đồ chơi này, sinh vật Vong linh sẽ liên tục xuất hiện không ngừng.
Thấy thời cơ chín muồi, một người một rồng một gấu liền chia ra hai đường, Belersden phụ trách chui vào trong lều cướp sạch tài vật, Hudson và Maxim thì tiếp tục ở lại gây hỗn loạn.
Vì làm cho quân địch nhân tin rằng bọn hắn đang nhằm vào lương thảo, Hudson còn cố ý thiêu hủy một số kho lúa.
Thấy Hudson triệu hoán Vong linh không biết mệt mỏi, Maxim có chút run rẩy hỏi: "Hudson, ma lực của ngươi là vô cùng vô tận sao?"
Ma lực của một tên Đại Ma Đạo Sĩ cấp 6 vậy mà còn dồi dào hơn cả Ma lực của một con Cự Long Thánh Vực, Maxim chỉ cảm thấy thế giới này điên rồi. ...
"Ma lực đương nhiên là không thể nào vô hạn rồi, ma lực của ta cũng chỉ dồi dào hơn ngươi một chút xíu mà thôi, nhưng chất lượng lại kém hơn người rất nhiều."
Lời giải thích của Hudson khiến cho Maxim cạn lời. Cái "một chút xíu" này đã rất khoa trương rồi, nếu như sinh linh các tộc trên đại lục đều có nhiều ma lực như vậy thì Long tộc sẽ phải tiếp tục dọn nhà.
"Không đúng, ngươi đừng hòng gạt ta! Tại sao nhân tộc lại có thể có nhiều ma lực như vậy, có phải là ngươi đang sở hữu một món Thần khí chứa đựng ma lực không?"
Trong khi nói chuyện, trái tim bi thương của Maxim cũng ngay lập tức bình phục lại. Đầu rồng xoay qua, dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá Hudson.
Maxim đã khẳng định rằng la bàn thần bí chính là Thần khí, chẳng qua công năng của thứ này mạnh hơn các Thần khí bình thường một chút.
"Hudson, loại Thần khí này mà ở trong tay ngươi cũng chỉ lãng phí mà thôi, hay là cho ta mượn chơi đi."
"Bổn rồng lập tức thi triển 80-100 cái cấm chú, chỉ cần dọa thôi là có thể hù chết người rồi. Chúng ta bắt tay hợp tác cướp sạch đại lục, đến lúc đó..."
Không đợi Maxim nói hết lời, mặt của Hudson đã đen kịt. Không hổ là Cự Long, phản ứng đầu tiên là nghĩ cách phát tài.
Cướp sạch đại lục, con rồng ngu ngốc này cũng thật dám nghĩ!
Nhưng nếu như thật sự có một con Cự Long Thánh Vực có ma lực vô hạn thì chắc chắn có khả năng xảy ra chuyện đi thu phí bảo hộ khắp đại lục.
Hudson giơ tay lên, nhưng nghĩ nghĩ một hồi liền thu ta lại.
"Được rồi, Maxim. Sau trận này thì chúng ta sẽ trở về ngủ, trong mộng cái gì cũng có."
"Đừng nói là cướp sạch đại lục, cho dù ngươi muốn tìm vài trăm con mẫu long tới mở hậu cung, ta cũng sẽ không quản ngươi."
Loại chuyện giả danh lừa bịp này mà cũng dám nhắm vào người hắn, quả thực là muốn bị đòn mà.
Uy tín của Cự Long trước giờ đều chỉ có tác dụng trong một số trường hợp nhất định. Nói một cách đơn giản là, không nói đến chuyện tiền bạc thì mọi chuyện đều dễ thương lượng.
Những món bảo vật đã chui vào trong túi của bọn nó rồi thì sẽ không có chuyện nhổ ra. Trông cậy vào chính bọn nó trả lại, còn không bằng trực tiếp giết rồng đoạt bảo, cách này dễ làm hơn.
"Hudson, ngươi dám vũ nhục Cự Long vĩ đại!"
Maxim giận dữ hét lớn.
Trong lòng có oán khí, hành động sẽ càng dứt khoát hơn. Trong lúc nhất thời, đám binh sĩ dị tộc ở lân cận liền xui xẻo rồi.
Khắp nơi đều là những kẻ bị thiếu cánh tay cụt cái chân, rõ ràng là nó có cơ hội đánh chết hết, nhưng bây giờ lại chỉ đánh cho tàn phế.
"Động tĩnh nhỏ một chút, đừng quên mục đích thực sự của chúng ta trong chuyến đi lần này !"
Có lẽ là những lời cảnh cáo của Hudson đã phát huy tác dụng, cũng có lẽ là do oán khí đã được phát tiết ra ngoài, động tác của Maxim lập tức nhỏ hơn rất nhiều.