Người dịch: Whistle
“Bây giờ bề ngoài thì gia tộc Koslow chỉ là một tiểu gia tộc, nhưng nếu những chi mạch kia tập trung lại một chỗ thì thực lực của bọn hắn cũng không hề kém hơn một nhà trung đẳng quý tộc.”
“Tỉnh Đông Nam được xem như khu vực mà bọn hắn đầu nhập nhiều nhất, có mười mấy nhà lãnh chúa to nhỏ khác nhau. Chỉ tiếng riêng hai quận Wright và Ryton cũng đã có hai Nam tước lĩnh và hai Kỵ sĩ lĩnh rồi.”
“Thực lực cụ thể như thế nào thì rất khó dò hỏi rõ ràng trong thời gian ngắn. Bất quá vị “Sơn Địa Nam Tước”* này hẳn là chi nhánh mạnh nhất trong hai quận.” Kỵ sĩ Holman chậm rãi trả lời.(* Trước có dịch là Nam tước vùng núi, nhưng chương sau tác giả lại giải thích là đây là tên của một địa danh nên mình để hán việt luôn.)
Từ trong giọng nói toát ra ý kiêng kị, rõ ràng là ông ta phản đối việc phát sinh xung đột với gia tộc Koslow.
Nam tước Kettler ở bên cạnh nghe vậy cũng cảm thấy tê cả da đầu. Nhiều người thì chưa chắc sẽ mạnh, nhưng nhiều người thì sẽ có nhiều thân bằng hảo hữu.
Quý tộc là quần thể am hiểu hỗ trợ lẫn nhau, nhất là khi đối mặt với ngoại địch, mọi người càng đã quen với việc ôm thành một đoàn sưởi ấm.
May mà mình không mạo muội mang binh tới đòi một lời giải thích, bằng không thì chưa biết là ai đang đánh ai đâu.
Thực lực của đối phương vốn đã mạnh, nếu như lại kéo thêm một đám thân hữu trợ trận, Kettler sẽ không thể đỡ được.
Cho dù có trở thành địch nhân cũng cũng phải kéo theo đám quý tộc Bắc Cương làm một trận, đáng tiếc là y không có uy vọng đó. Ít nhất là mấy kẻ có thân phận hậu trường hiển hách kia sẽ không nghe lời hắn.
“Cháu biết rồi chú Holman. Cháu chỉ muốn đi bái phỏng vị “Sơn Địa Nam Tước” đại danh đỉnh đỉnh này một chút mà thôi, bây giờ xem ra có chút không thích hợp.”
“Việc cấp bách hiện giờ là phải giải cứu dân trong thuộc địa trở về, khôi phục sinh khí trong lãnh địa. Thuận tiện đòi thêm một bút tiền đền bù, để chắp vá lỗ thủng tài chính của chúng ta.”
Nam tước Kettler bình tĩnh nói.
Đây không phải là sợ, chỉ là tùy cơ ứng biến. Mặc dù bây giờ nhân khẩu trong lãnh địa của Hudson là nhiều nhất, có thể nói là con dê béo lớn nhất ở xung quanh đây, nhưng con này chỉ trông giống như dê béo mà thôi, thực chất thì nó lại là một con gấu đang giả làm dê béo.
Phải chọn quả hồng mềm để bóp, nếu đã không chắc có thể đánh bại Hudson, vậy thì cũng chỉ có thể ra tay với người bạn hàng xóm yếu hơn.
Huống chi cho dù có muốn đi gây chuyện với Hudson thì y cũng không đủ lý do. Giữa quý tộc lãnh chúa với nhau thường xuyên xảy ra các cuộc giao tranh, nhưng điều kiện tiên quyết là nhất định phải có đầy đủ lý do.
Về mặt đạo đức thì việc tiếp thu nạn dân sẽ không bị chỉ người trích, cũng sẽ không thể biến thành lý do để giao tranh. Cưỡng ép kiếm chuyện rất dễ bị phủ tổng đốc để mắt tới.
“Kettler, không cần phải vội vã ngoi đầu lên. Cho dù là muốn động thủ thì chúng ta cũng không nên trở thành con chim đầu đàn, nếu không thì tương lai sẽ gặp phải phiền toái lớn.”
“Tốt nhất là cứ phái người tới thông báo một tiếng trước, nếu như bọn hắn chịu trả người, vậy thì tốt nhất đừng nên sử dụng vũ lực.”
“Chúng ta là kẻ ngoại lai, mỗi tiếng nói mỗi cử động đều sẽ bị phóng đại lên. Nếu như làm người đầu tiên phát sinh giao tranh sẽ rất dễ bị đám quý tộc bản địa căm thù.”
“Cho dù có nói thế nào thì nơi này cũng là tỉnh Đông Nam, tài nguyên và nhân mạch của đám quý tộc bản địa có thể vận dụng sẽ nhiều hơn chúng ta rất nhiều.
“Một khi bị địch nhân nắm được cán, lúc đó sẽ bất lợi cho việc phát triển trong tương lai của chúng ta. Dù sao đối địch chỉ là trạng thái tạm thời, nếu như muốn đặt chân ở chỗ này thì chúng ta nhất định phải dung nhập vào trong vòng quý tộc địa phương mới được.” Kỵ sĩ Holman khuyên bảo.
Từ nhỏ thì đứa cháu trai này của ông ta đã thể hiện ra năng lực không giống người bình thường, trong đám bạn đồng trang lứa có thể coi là siêu quần bạt tụy. Chỉ là hoàn cảnh Bắc Cương rất đặc thù, cho nên y chỉ đành thu liễm tài năng, miễn làm cho ngũ đại hào môn kiêng kị.
Cơ hội xuôi nam xuất hiện, cao tầng gia tộc liền quả quyết lựa chọn để cho Kettler nhảy ra khỏi lòng giam phương bắc mà không chút do dự.
Có lẽ là con đường này vẫn rất gian khổ, nhưng ít nhất cũng có hy vọng tiến thêm một bước, dù sao cũng còn tốt hơn việc ở lại phương bắc chỉ có thể dựa vào ngũ đại hào môn.
“Yên tâm đi, chú Holman. Mấy việc gây chuyện kiểu này vẫn nên để lại cho Nam tước Sith.”
“Có lẽ bây giờ đã có một chút người không giữ được bình tĩnh đang đi tìm gã ta chủ trì công đạo rồi. Sith là Nam tước có thực lực mạnh nhất trong số quý tộc phương bắc xuôi nam, lại một mực tự xưng là người dẫn đầu.”
“Vào những lúc như thế này thì người dẫn đầu nên ra sân. Né tránh chỉ làm cho gã thiếu đi sự đảm đương của một quý tộc, cũng không thể làm cho mọi người tin phục.” Kettler lạnh lùng nói.
Rõ ràng là Kettler không hề chịu phục Nam tước Sith, người vẫn luôn đè ép trên đầu y. Nếu như có thể nắm giữ được số lượng tài nguyên giống như đối phương thì y tự nhận là mình sẽ không thua gã Sith kia.
Đáng tiếc đây chỉ là nếu, đúng là danh phận của con ngoài giá thú không dễ nghe cho lắm, nhưng có một ông bố làm Đại công tước thì thực sự có thể lấy được không ít tài nguyên.
......
Hudson còn không biết rằng mình đã thoát khỏi một cuộc phong ba, vì nâng cao sản lượng, hắn đang bận giảng bài cho đám thợ thủ công về dây chuyền sản xuất. Trước khi học đồ trở thành thợ chính, mỗi người đều phải học tập một đạo trình tự làm việc khác nhau.
Bất kể là trong lòng có tình nguyện hay không, nhưng mệnh lệnh của lãnh chúa đại nhân thì phải nghe. Mặc dù rất nhiều thợ rèn đều nhất trí biểu thị là loại hình thức này sẽ không thể nào bồi dưỡng ra được thợ rèn hợp cách, nhưng Hudson vẫn bất vi sở động.