Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 126 - Chương 126 - Phong Ba

Chương 126 - Phong Ba
Chương 126 - Phong Ba

Người dịch: Whistle

Trong thời đại mà toàn bộ vũ khí khôi giáp đều phải nhờ tay gõ thì đãi ngộ của thợ rèn cũng không thấp, ngay cả người do quý tộc lãnh chúa đích thân bồi dưỡng ra thì cũng được ban thưởng.

Nếu là trong những thành thị lớn, người thợ rèn ngoại trừ đảm bảo người một nhà không cần lo lắng chuyện cơm áo ra thì còn có thể nhận được một chút tiền thưởng, thỉnh thoảng có thể tới quán rượu nhỏ uống rượu một ly, ngẫu nhiên còn có thể đi tình trường phóng đãng một chút.

Ở nông thôn lại không có nhiều cơ sở giải trí như vậy, nhưng rượu thịt thì có thể cung cấp đầy đủ, trong xã hội ở tầng dưới chót, thợ rèn có thể xem như người có cuộc sống tốt nhất.

Nguyên nhân chủ yếu để nhận được các đãi ngộ tốt như vậy là vì khan hiếm. Để duy trì lấy loại khan hiếm này, đám thợ rèn vẫn luôn bảo lưu lại hệ thống truyền thừa nguyên thủy nhất - cha truyền con nối.

Dưới loại hoàn cảnh này, học đồ của thợ rèn chính là làm cu li. Nếu như đầu óc linh hoạt thì có thể học được một chút mà da lông; Nhưng nếu không thông minh thì cũng chỉ làm lãng phí thời gian.

Học đồ muốn trở thành thợ rèn, ngoại trừ việc cố gắng học trộm ra, chủ yếu vẫn là dựa vào bản thân tự học. Trong đó một vài học đồ có một chút ít thiên phú sẽ chậm rãi tìm tòi trở thành một tên thợ rèn sau vô số lần thử nghiệm.

Hudson đã biết rõ trí thông minh của đám dân chúng tầng dưới chót rồi, cho nên hắn chưa bao giờ ảo tưởng rằng mình có thể bồi dưỡng ra một nhóm lớn thợ rèn hợp cách.

Dù sao hắn cũng chẳng cần những thợ rèn có trình độ đại sư, hắn chỉ cần người có thể rèn ra được binh khí là tốt rồi. Đều dùng để trang bị cho binh lính bình thường, cho dù có một chút tì vết thì cũng không ảnh hưởng đến toàn cục.

Sau đó hiểu được công nghệ rèn đúc, căn cứ vào nhu cầu thực tế mà đám học đồ sẽ được phân vào các tổ nhóm khác nhau, mỗi một tổ sẽ do một vị thợ rèn phụ trách giám sát chỉ đạo.

Ở ngay trước mặt Hudson nên đám thợ rèn cũng không dám tàng tư. Dù sao cũng chỉ là dạy một đạo trình tự làm việc mà thôi, còn không rung chuyển được địa vị của bọn hắn.

Mấu chốt nhất là bọn họ đều là người được mượn từ bên ngoài, làm xong liền phải quay về, không cần ở lại khu mỏ Salam kiếm sống.

Trong lúc nhất thời, những tiếng đập búa vang lên không ngừng. Dưới sự giám sát của Hudson, số binh khí được đầu tiên được chế tác từ dây chuyền sản xuất ra lò.

......

“Nam tước lão gia, trên cơ bản thì những vũ khí này đều không hợp cách, đa số đều có những tì vết trí mạng, rất khó có thể bán được giá tốt trên thị trường.”

“Ngài xem những thanh đại kiếm này đi, trọng lượng và kích thước không giống nhau thì không nói, ngay cả mũi kiếm cũng không hợp cách, rõ ràng là đã xảy ra vấn đề ở khâu nhúng vào nước lạnh.”

“Lại nhìn những mũi tên này, kích thước không đều, chỗ nên nhỏ thì to, nên to thì mịn vv......”

“Nếu như gia công thành mũi tên thì ắt sẽ làm cho tầm bắn, độ chính xác, lực xuyên thấu và lực sát thương của cung tên bị giảm xuống rất nhiều.”

“Còn có những cây mâu này, cây nào cây nấy cũng......”

Nhìn thấy số binh khí trước mắt bị lão thợ rèn này phun đến cẩu huyết lâm đầu, Hudson không những không giận mà còn lấy làm mừng. Cũng không phải là làm cho quân đội của mình dùng, cần chất lượng tốt như vậy làm gì!

Dù cho nó có không hợp cách như thế nào thì cũng là binh khí được làm bằng sắt, mạnh hơn những binh khí bằng trúc và gậy gỗ nhiều.

Đối với những vị quý tộc muốn mở rộng trang bị nhưng túi tiền lại không giàu có thì những món binh khí giá rẻ thấp kém này rất tốt.

Nếu như thật sự làm ra vũ khí có chất lượng cao thì Hudson lại không dám lấy ra ngoài bán. Lượng cơm bao nhiêu thì bưng chén lớn bấy nhiêu.

Sản xuất vũ khí với quy mô lớn không chỉ dính đến vấn đề kinh tế, mà còn liên quan đến vấn đề chiến lược.

Bị giới hạn bởi tài nguyên, ngay cả gia tộc Dalton cũng chỉ có thể sản xuất vũ khí với quy mô nhỏ.

Hudson sản xuất vũ khí thấp kém kiếm chút tiền lẻ, gia tộc Dalton gia đại nghiệp đại sẽ không coi thành chuyện to tát gì. Dù sao thì bọn hắn cũng có thể chế tạo ra mấy thứ này, nhưng lại không thể trang bị cho đội quân tinh nhuệ của mình, cũng không đáng vì một chút tiền lẻ này mà làm xấu đi danh tiếng của nhà mình.

Nhưng nếu như xuất hiện vũ khí chất lượng cao với quy mô lớn thì tình huống sẽ hoàn toàn khác. Với một người quan tâm đến danh tiếng như Bá tước Pierce, có lẽ sẽ không cực đoan đến mức trực tiếp ra tay cướp đoạt.

Khả năng cao là sẽ đưa ra điều kiện chỗ tốt để trao đổi, hiện giờ Hudson lại không có sức mạnh để cự tuyệt “thiện ý” của vị lão đại tỉnh Đông Nam này.

“Riha tiên sinh, cứ tiếp tục rèn theo tiêu chuẩn này là được. Chúng ta đang tiến quân vào thị trường cấp thấp, quan trọng nhất vẫn là giảm chi phí sản xuất, không cần chất lượng cao như vậy làm gì.”

“Mặc dù trong này có rất nhiều hàng dởm kém chất lượng, nhưng cũng co một số ít hợp cách, cũng xem như là niềm vui ngoài ý muốn.”

“Chọn tất cả sản phảm hợp cách ra đi, số còn lại liền đóng gói bán ra bên ngoài.”

“Chờ khi trang bị tồn kho đủ cho năm ngàn người dùng thì mới thả tin tức này ra ngoài.”

.......

Thành Dadir, Nam tước Sith miễn cưỡng sửa chữa được mấy căn nhà, cuối cùng có chỗ để đặt chân.

Còn chưa kịp cân nhắc đến chuyện phát triển lãnh địa thì đã nghe tin đám quý tộc Bắc Cương chạy tới. Sau khi lắng nghe đám người này kể khổ, Sith vốn đang vô cùng tức giận nay dần bình tĩnh lại.

Nhân tính là thứ quỷ dị như vậy đấy, khi bạn xui xẻo nhưng lại phát hiện bên cạnh còn có một đám kẻ xui xẻo giống mình thì tâm tình lập tức sẽ tốt hơn rất nhiều.

Thành Dadir đã bị phế, nhưng nó vẫn giữ một vị trí địa lý ưu việt trong quận Wright này. Một khi nơi này phát triển thì rất thích hợp trở thành khu vực mua bán trao đổi hàng hoá, tiềm lực của tòa thành thị này vẫn là lớn nhất.

Bình Luận (0)
Comment