"Truyền lệnh xuống, để đại quân nấu cơm, tối nay chính là thời điểm phá địch!"
Chiến tranh đến được bước này, Hudson cũng lười ẩn núp nữa. Hắn vẫn lựa chọn dạ tập, không phải là vì hắn thích dã chiến.
Mà vì những hành động tự đã được diễn tập cho quân địch xem ba lần rồi. Mỗi lần đều làm bộ như muốn tấn công, chờ quân địch tụ tập lại chuẩn bị quyết một trận tử chiến thì hắn lại lập tức hạ lệnh rút lui.
Sau khi liên tục chịu giày vò, đám tướng lĩnh cổ vũ sĩ khí của quân địch liền chịu khổ."Quyết tâm liều chết một trận" không phải là lúc nào cũng có.
Nhiệt huyết sôi trào là thứ không thể nào kéo dài. Cho dù các binh sĩ muốn tiếp tục thì cái bụng đói cũng không cho phép.
"Vâng, Nguyên soái!"...
Màn đêm dần giáng lâm, dưới sự hối thúc của các vương giả, đám binh sĩ miễn cưỡng kéo lê thân xác của mình đi kết trận, chuẩn bị nghênh địch.
Cự Nhân vương ngáp một cái rồi tức giận nói: "Không cần chờ nữa, đây kế sách làm cho quân ta mệt mỏi của phe địch."
"Cái gọi là tiến công chỉ đơn giản là phái ra mấy trăm kỵ binh tập kích quấy rối thôi. Nếu như bọn chúng thực sự muốn phát động tổng tiến công, vậy thì cần gì phải nói trước cho chúng ta biết chứ?
"Nếu cứ tiếp tục bị hành hạ như vậy, sợ rằng không cần quân địch tấn công thì chúng ta đã bị mệt chết rồi."
Nhìn theo hướng mà Cự Nhân vương đang chỉ, có một tên binh lính té xỉu đang bị hai tên binh sĩ dìu vào trong doanh trại.
Chỉ là tên binh sĩ bên trái cũng rất mệt mỏi, hơi không chú ý bị trượt chân, hậu quả là ba người đều bị té sấp mặt. ...
"Địch tập!"
Trong lúc phát ra tiếng báo động, cánh cửa doanh trại cũng được mở rộng ra. Hết cách rồi, đám lính gác đang trong phiên trực thật sự đã quá mệt mỏi, quá đói, cơ thể không cho phép bọn chúng có thể duy trì sự tỉnh táo được nữa.
"Mau dậy nghênh địch đi!"
Các quan quân trực đêm liền vội vàng thúc giục nói.
Các binh sĩ vừa mới vào nghỉ ngơi cũng chỉ đành kéo lấy cơ thể mệt mỏi của mình đứng lên. Nhưng tốc độ hành động lại hết sức chậm chạp.
Đại đa số binh sĩ đều sinh linh bình thường, ý chí tinh thần không thể chiến thắng được sự suy yếu về mặt thể chất. Mặc cho các sĩ quan có gào to cỡ nào cũng không thể cổ vũ được sĩ khí quân tâm.
"Nhanh lên một chút!"
"Lũ vô dụng các ngươi mau chuẩn bị chiến đấu đi! Đợi quân địch giết vào đây rồi thì ai cũng đừng nghĩ đến việc còn sống!..."
Trong khi nói chuyện, Cự Nhân vương đã ra chân đạp ba tên cự nhân lề mề chậm chạp. Nhưng mà phản ứng của ba tên này vẫn cứ lề mề chậm chạp như trước.
"Đợi quân địch giết vào đây rồi thì ai cũng đừng nghĩ đến việc còn sống", đây rõ ràng là đang lừa gạt cự nhân nha. Mấy ngày trước còn có tù binh cự nhân đi ra chiêu hàng nữa!
Nói cho đúng là tù binh của các tộc đều thay phiên tới chiêu hàng. Quân viễn chinh đang dùng hành động thực tế để chứng minh rằng mình không giết tù binh.
Nếu như là trước kia, mọi người còn nguyện ý tận trung vì chủng tộc mà đánh nhau chết sống với quân địch.
Nhưng sau khi trải qua kế sách "làm cho quân địch mệt mỏi" của Hudson, đa số binh sĩ hiện giờ chỉ muốn được ăn một bữa cơm no, được ngủ một giấc ngon lành.
"Sưu sưu sưu..."
Mũi tên như mưa xối xả bay về phía quân phòng thủ. Đã một khoảng thời gian rồi binh sĩ dị tộc mới gặp lại loại đãi ngộ này.
Rõ ràng là quân viễn chinh đã nhận được đồ tiếp tế. Có đủ mũi tên nên không còn bị gò bó nữa, có thể phát huy hết uy lực của tên nỏ.
Quân coi giữ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, số lượng cung tiễn lâu còn nhiều hơn quân doanh bình thường rất nhiều, trên cung tiễn lâu đã có một lượng cung tiễn thủ chuẩn bị sẵn sàng.
Bọn chúng ỷ vào ưu thế ở trên cao để đối xạ với quân viễn chinh, trong lúc nhất thời vậy mà không rơi vào thế hạ phong.
Tiếc rằng chiến tranh không phải chỉ cần có vài tòa cung tiễn lâu là có thể biến thay đổi thắng bại. Không có sự phối hợp từ các binh sĩ bên dưới, những tòa cung tiễn lâu này đã nhanh chóng bị chiếm đóng.
Cuộc xông doanh lần này không giống với những lần trước, không chỉ có kỵ binh, mà ngay cả bộ binh cũng tham chiến. Tuy rằng sức chiến đấu của quân đoàn tân binh của Người Mosey và các nhóm chống cự vũ trang Warhammer đều có hạn, nhưng đi theo đánh một trận chiến chiếm ưu thế là không thành vấn đề.
Đối mặt với ba mặt vây công của liên quân Bắc đại lục, liên minh Thượng Cổ Di tộc phối hợp chiến đấu rời rạc đã nhanh chóng bị rơi vào cảnh mạnh ai nấy đánh. ...
"Delise, chúng ta lại gặp mặt. Có vẻ như lần này cũng chẳng khác tình huống lần trước là mấy, không biết lần này viện binh của ngươi có thể đến kịp không đây?"
Hudson cười hỏi.
Quân địch có viện binh hay không, hắn nắm rõ hơn ai hết. Nếu như không hoàn toàn chắc chắn, Hudson cũng sẽ không mang đám đàn em tới đây chơi.
Từ trước tới nay, không phải cứ có nhiều binh lực hơn là sẽ giành được thắng lợi trong chiến tranh. Nguyên nhân mà Hudson mang đám đàn em tới đây là vì đã nhận lễ của người ta rồi, mặt khác là do hắn muốn giảm bớt thương vong cho quân viễn chinh.
Con thú bị mắc bẫy cũng biết chống trả, huống chi là liên minh Thượng Cổ Di tộc. Nếu như thật sự bị dồn vào đường cùng, những chủng tộc nhỏ này mà liều mạng thì cũng có thể gây ra thương vong không nhỏ cho quân viễn chinh.
"Hừ!"
Delise hừ lạnh một tiếng rồi chất vấn: "Hudson, ngươi đừng có quên, đàm phán đã bắt đầu rồi."
"Phát động chiến tranh vào lúc này, ngươi không sợ cuộc đàm phán này sẽ thất bại, bị truy cứu trách nhiệm sao?"
Với tư cách là một thành viên cấp cao của Tộc Tinh Linh, loại chuyện quan trọng như đàm phán với Vương quốc Alpha đương nhiên là sẽ không giấu được Delise, cũng càng không có khả năng giấu được thống soái của một Vương quốc như Hudson.