Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 1260 - Chương 1260: Tước Vị

Chương 1260: Tước Vị Chương 1260: Tước Vị

Thả người là chuyện không thể nào, muốn mang người rời đi thì chỉ còn cách tập kích doanh trại.

Trong tay quân viễn chinh có tù binh Tinh Linh, đây là chuyện mà mọi người đều biết, những tù binh này không thể biến mất một cách bí ẩn được.

Một người yêu quý thanh danh như Hudson lão gia sẽ không muốn để lại vết nhơ ở bên ngoài.

"Cáo từ!"

Nói xong, Delise liền quay người rời đi. Trực tiếp tỏ ý không chào đón hắn.

Nhìn thấy cảnh này, Hudson khẽ mỉm cười. Không chào đón là tốt nhất, có quan hệ quá thân mật với cao tầng dị tộc cũng không phải chuyện tốt gì.

Mặc dù Vương quốc làm chuyện này rất bí mật, nhưng chắc chắn sẽ có ngày bị lộ ra ánh sáng. Không chừng đến lúc đó sẽ bị lôi chuyện cũ này ra nói, trong chính trị chưa từng có sự dịu dàng.

Nhúng tay vào càng sâu thì sau này sẽ càng khó thoát thân.

Không chỉ có mối đe dọa từ nước ngoài, mà còn cả trong nước nữa.

Vì giữ bí mật nên chỉ có một số ít cao tầng của Vương quốc mới biết rõ kế hoạch lần này. Những quý tộc còn lại của Vương quốc nhiều nhất chỉ là suy đoán, nhưng không thể xác định là đã xảy ra chuyện gì.

Vào thời kỳ chiến tranh, mọi người còn có thể hiểu đây là "Vì Vương quốc", nhưng đến khi chiến tranh kết thúc, chắc chắn sẽ có rất nhiều người cố tình giả bộ hồ đồ, coi đây đề tài để đạt được mục đích của mình.

Một khi làm lớn chuyện, Quốc vương Caesar IV đương nhiên là người đứng mũi chịu sào, nhưng Nguyên soái Hudson cũng sẽ bị nhiều người mắng chửi.

Anh hùng thời chiến, tội nhân hậu chiến, chuyện này cũng không phải chỉ mới xảy ra một hai lần trong lịch sử nhân loại.

Với tư cách là phe thực lực, Hudson không lo lắng là mình sẽ bị thanh toán, nhưng loại vết nhơ có thể tránh này tốt nhất vẫn nên tránh.

"Truyền lệnh xuống, quân viễn chinh nhổ trại về nước vào ngày mai!"

Diễn viên của các bên đều đã vào chỗ, kẻ làm chủ soái như hắn không đi thì Vương quốc Warhammer làm sao có thể diễn kịch tiếp được. ...

Trong một trang viên hoang tàn, giới cao tầng của tổ chức kháng chiến Tegusta đang tập hợp lại, cùng nhau thương lượng về vận mệnh tương lai của tổ chức.

"Thế nào, các ngươi cảm thấy lời hứa của Người Mosey đáng tin không?"

Thủ lĩnh Baxter không xác định hỏi.

Là một tên lính đánh thuê, Baxter vẫn luôn nghĩ đến việc mình trở thành quý tộc. Nhưng sau khi trải qua mọi sự cố gắng, Baxter mới phát hiện ý nghĩ này của mình thật sự là quá hão huyền.

Baxter đang nỗ lực, những người khác cũng không hề nhàn rỗi! Trong nội bộ con em quý tộc cũng đã chật ních rồi, làm gì còn chỗ trống cho ngoại nhân nhúng tay vào nữa.

Quân công phong tước, nghe một chút là được. Muốn có được quân công, đầu tiên là phải đánh thắng trận đã.

Vấn đề là trong những năm gần đây, ngoài những cuộc nội chiến trong nước, quân đội của Vương quốc vẫn luôn bị người ta đánh cho bỏ chạy tứ phía.

Chuyện thành bại trên chiến trường không phải là thứ mà một tên lính quèn có khả năng thay đổi. Nếu như tham dự thì chỉ đơn giản là +1 pháo hôi mà thôi.

Đều là hạng người liếm máu trên lưỡi đao, bán mạng cho các quý tộc lão gia còn không bằng đi làm lính đánh thuê, ít nhất có thể kiếm được nhiều hơn.

Nếu như không phải thế cục phát triển, đẩy bọn họ tiến lên phía trước, Baxter có nằm mơ cũng không ngờ mình có thể chỉ huy một đội quân.

Khuyết điểm về mặt tầm nhìn đã được bộc lộ vào lúc này.

Trong thời khắc sinh tử tồn vong, mọi người sẽ không nghĩ được nhiều như vậy, Baxter đứng ra làm lãnh đạo của tổ chức kháng chiến đương nhiên là không có vấn đề.

Nhưng theo thế cục dần chuyển biến tốt đẹp, vận mệnh tương lai của đoàn thể liền trở thành chuyện nhất định phải suy tính.

Sau khi trải qua quãng thời gian kim qua thiết mã chém giết, mọi người sẽ rất khó thích ứng với việc quay lại làm nông nô ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.

"Đại ca, quan tâm nó là thật hay giả làm gì, thử một chút là biết. Chỉ cần đối phương chịu sắc phong chúng ta thành quý tộc, bán mạng cho bọn họ thì có làm sao!"

"Mấy huynh đệ chúng ta liều mạng mới đánh ra đến một phen cơ nghiệp, cũng không vô duyên vô cớ làm lợi cho cái đám nhát cấy chỉ biết chạy..."

Suy cho cùng thì vẫn còn kiêng kị, lời đến bên khóe miệng rồi vẫn bị gã mặt thẹo nuốt trở vào.

Sau khi Vương quốc Warhammer tách ra thành Đông và Tây, hai vị vương tử kế vị quân chủ đều trở thành con rối, đại quyền đã bị đám đại quý tộc nắm trong tay.

Từ khi hai vị Quốc vương xui xẻo này từ kế vị đến nay, còn chưa kịp làm gì thì đã vội vàng đào mệnh, trở thành lưu vong Quốc vương, danh vọng trong dân gian cũng rơi xuống thung lũng.

Chuyện như vậy nghĩ trong lòng thì không sao, nhưng công khai chỉ trích Quốc vương thì mọi người vẫn cảm thấy sợ.

Kẻ dám chỉ thẳng mặt Quốc vương mắng chửi đều là "Dũng sĩ", hầu hết những người bình thường đều tràn đầy kính sợ đối với vương quyền.

"Đại ca, mặt sẹo nói không sai."

"Người Mosey muốn lôi kéo chúng ta, ít nhiều gì cũng hứa là sẽ phong tước vị. Đến lúc đó, đại ca làm lãnh chúa, bọn đệ cũng có thể làm kị sĩ."

"Những tên đại biểu mà đám quý tộc lão gia ở trong nước phái tới suốt ngày chỉ trưng cái vẻ mặt đắc ý vênh váo, ngoài dùng cái miệng la hét ra thì đếch có năng lực gì."

"Dù gì thì huynh đệ chúng ta cũng đã giết được không ít dị tộc, còn thu hồi không ít lãnh thổ cho Vương quốc, đến lúc luận công hành thưởng thì đương nhiên phải được thưởng một cái tước vị nha!"

"Cái đếch gì mà miễn thuế mười năm, khi dễ chúng ta chưa thấy qua chuyện đời sao. Xếp vào quân chính quy thì càng là những lời nhảm nhí, dù được xếp vào quân đội Vương quốc thì đệ cũng cảm thấy mất mặt!"

"Biểu hiện tốt có thể trở thành gia thần của bọn chúng , ta nhổ vào!"

"Rõ ràng là đang muốn chúng ta bán mạng cho bọn chúng, còn không được chỗ tốt gì. Nếu như thật sự trở thành gia thần của bọn chúng, chẳng phải chiến công của chúng ta sẽ biến thành của bọn chúng sao?"

Thanh niên gầy ốm giận giữ mắng.

Bình Luận (0)
Comment