Nhưng Joseph II là bị bọn hắn cùng nhau đuổi xuống đài, bây giờ lại kêu ông ta thượng vị, là cảm thấy Vương quốc chưa đủ loạn sao?
Đổi người, ý nghĩ này vừa xuất hiện, Borg liền không thôi nghĩ về nó.
Vấn đề duy nhất chính là: việc chọn Quốc vương không phải là chuyện mà một mình lão ta có quyền quyết định, nhất định phải có được sự ủng hộ của các phe phái.
Borg nhanh chóng liệt kê những thành viên vương thất ra, sau đó so sánh và sàng chọn từng người một, kết quả cuối cùng lại làm cho lão ta ngơ ngác.
Nếu muốn chọn Quốc vương làm con rối thì có rất nhiều sự lựa chọn, nhưng lão ta lại chẳng thể nào tìm được người có thể thu thập cục diện rối rắm hiện giờ.
Không phải là vương thất không có tinh anh, mà là những vị tinh anh này đều đã bỏ mạng do gặp phải đủ loại ngoài ý muốn trong cuộc nội đấu trước đó. ...
Rối loạn, toàn bộ Vương quốc Warhammer đều trở nên lộn xộn. Sau khi quân viễn chinh rút lui, không còn người ước thúc nữa, các phe phái liền bắt đầu nội đấu.
Đầu tiên là các nhóm chống cự vũ trang liên thủ đánh ngã phe lưu vong, sau đó đến chuyện nội bộ của các nhóm chống cự vũ trang tan rã, phe bình dân và phe quý tộc liên tục xảy ra xô xát.
Không còn nghi ngờ gì nữa, sau lưng chuyện này nhất định không thiếu bóng dáng của Người Mosey. Nếu là không có ngoại lực châm ngòi, cho dù có mâu thuẫn xung đột thì cũng không bộc phát nhanh như vậy.
Bởi vì trong cuộc đại chiến trước đó đã đào thải vô số quý tộc uy tín lâu năm, có rất nhiều nơi vô chủ để mọi người chia cắt.
Những chuyện này đều chẳng hề liên quan gì đến một kẻ đã về nước như Hudson. Đối với Người Warhammer mà nói, nội đấu là chuyện rất phức tạp; nhưng nếu phóng tầm mắt khắp cả đại lục thì chỉ là một cuộc phong ba nhỏ không đáng nhắc tới.
Sự ảnh hưởng trên trường quốc tế của chuyện này còn chẳng sánh bằng chuyện Tộc Tinh Linh tập kích doanh trại cứu thoát tù binh.
Nhưng cũng chỉ vỏn vẹn là chú ý mà thôi, Vương quốc Warhammer đang ở trong trạng thái không chính phủ, nên dù các bên có muốn kháng nghị thì cũng không biết nên tìm ai.
Lúc tới thì nhanh như gió, nhưng lúc quay về lại chậm như ốc sên. Không phải là do tố chất của quân viễn chinh giảm xuống, mà là bởi vì có quá nhiều chiến lợi phẩm.
Đồ vật thu trực tiếp thì không nhiều, nhưng lễ vật nhận được thì lại rất nhiều. Hudson cũng không ăn một mình, mà chọn cách phân chia theo như thông lệ trong quân đội.
Vì vận chuyển chiến lợi phẩm, mọi người đều phải đi bộ, vì những con ngựa kém chất lượng hiện giờ đang bận vận chuyển chiến lợi phẩm rồi. Kỵ binh biến thành bộ binh thì không nói, hơn nữa còn phải làm thêm cả công việc của dân phu.
Vận chuyển chiến lợi phẩm của mình, dù có khổ và mệt mỏi hơn nữa cũng chẳng có ai phàn nàn. Mỗi người đều là bao lớn bao nhỏ, nhìn bề ngoài thì thấy thu hoạch chẳng khác nhau là mấy.
Điểm khác biệt nằm ở chỗ giá trị, người có chiến công càng cao thì chiến lợi phẩm nhận được sẽ giá trị càng cao.
Chiến lợi phẩm của bọn quan binh tầng dưới chót hầu hết là những thứ thực dụng như: Vải vóc, muối ăn, lá trà, kim tệ...
Rõ ràng là Hudson cũng đã bỏ rất nhiều công sức trong việc phân chia chiến lợi phẩm. Trong tình huống có thể thỏa nhu cầu mãn thực tế, hắn cố gắng làm được công chính công bằng.
"Nguyên soái, mặt trận phía bắc cấp báo!"
Sau khi nhận lấy chiến báo, quét mắt nhìn qua một lần, Hudson mặt không cảm giác nói: "Biết rồi."
Dọa hắn giật nảy cả mình, còn tưởng là đã xảy ra đại sự gì, nào ngờ chỉ là bị mất một tuyến phòng thủ.
Những tuyến phòng thủ được đẩy nhanh tiến độ xây dựng có thể sử dụng đã là tốt lắm rồi, còn có thể có yêu cầu gì nữa chứ.
Mất thì mất đi, từ Bắc Cương đến Nam Cương còn phải trải qua rất nhiều tuyến phòng thủ nữa.
Trong thời kỳ cường thịnh, Đế quốc Thú Nhân cũng không có cách nào đột phá được phòng tuyến của Vương quốc trong khoảng thời gian ngắn, càng đừng nói đến hiện giờ.
Nhờ có kinh nghiệm phong phú về phương diện chịu đòn, nên quân đội Vương quốc luôn có thể bảo toàn được sinh lực dù đã bị mất đi tuyến phòng thủ.
Số liệu không biết nói dối. Một phòng tuyến mà đã cầm chân được đại quân thú nhân trong hơn một tháng trời, dù là thiệt hại 40. 000, nhưng Hudson cảm thấy hoàn toàn có thể chấp nhận được.
Đương nhiên, những số liệu này cũng không hoàn toàn chính xác. Nói là cầm chân quân địch hơn một tháng, nhưng thời gian quân địch phát động tấn công nhất định sẽ ngắn hơn nhiều.
Hudson dám khẳng định là lúc này thú nhân cũng đang cảm thấy rất lo lắng, nhưng vì phải bảo vệ đại thảo nguyên mới vừa chiếm lại được, bọn chúng chỉ có thể tiếp tục cuộc chiến tranh này.
Theo như suy nghĩ ban đầu của Hudson, Đế quốc Thú Nhân sẽ dốc toàn lực xâm lược Vương quốc, toàn bộ những tỉnh thành Bắc Cương vừa mới thu hồi sẽ bị thất thủ, chiến trường sẽ được đặt tại địa bàn của Ngũ đại công tước Bắc Cương.
Không phải là hắn muốn hố đồng đội, mà là vì Ngũ đại công tước thường xuyên bị đánh, có rất nhiều kinh nghiệm trong việc đối mặt với thú nhân xâm lược, các công sự phòng ngự trong trong lãnh địa đều là hoàn thiện nhất.
So ra thì những tỉnh thành mới vừa được thu hồi sẽ kém hơn nhiều. Thời gian phát triển quá ngắn, cơ sở thiết bị không hoàn thiện, nếu đặt chiến trường ở đó, hậu cần chính là một vấn đề lớn.
Nếu không phải vì Hudson nhanh chóng giành được thắng lợi ở mặt trận phía tây, áp lực từ việc tác chiến ở hai mặt trận chồng chất lên nhau, Vương quốc sẽ không cầm cự được bao lâu.
Đại quân chậm rãi tiến lên, dường như hoàn toàn không chịu ảnh hưởng gì từ việc thất bại ở Bắc Cương. Nhưng Hudson có thể bình tĩnh không có nghĩa là đám quý tộc Bắc Cương có thể bình tĩnh.
Vương quốc Alpha không giống với những quốc gia nhân tộc khác, những lãnh chúa mất thành đất sẽ bị xử lý rất nghiêm trọng.
Trong những cuộc xâm lược của thú nhân đều có vô số quý tộc lãnh chúa chết trận trên chiến trường, không phải vì bọn họ không chạy được, mà là không thể chạy.