Tuy không đến mức toàn quân bị diệt, nhưng tổn thất nặng nề là chuyện không thể tránh khỏi. Nếu như Ngũ đại Hoàng giả không bị gã lừa đến hậu phương tọa trấn, hơn nữa còn chơi chiêu tiền trảm hậu tấu, thì phương án tác chiến này sẽ không thể nào thông qua được.
Có thêm sự tham gia của quyển trục ma pháp khiến cho cuộc chiến trở nên ngày càng kịch liệt hơn, trên bầu trời cũng ánh lên đủ loại hào quang.
Lúc thì hỏa diễm bay đầy trời, lúc thì mưa đá từ trên trời giáng xuống, lúc lại xuất hiện một mảnh thiên thạch...
Những chiêu ma pháp lao tới, còn có vô số cao thủ thú nhân xung phong trùng sát ở tuyến đầu, quân thủ thành bị đánh tới xây xẩm mặt mày.
Những cuộc chiến tương tự đang không ngừng diễn ra khắp Bắc Cương, hơn 10 địa điểm chiến lượng trọng yếu của Vương quốc Alpha đều bị tập kích gần như cùng một thời điểm.
Có thể tổ chức chống trả đã xem như là có biểu hiện tốt rồi, đa phần đều là vội vàng ứng chiến, quân thủ thành còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì quân địch đã giết đến trước mặt rồi.
Đám sĩ quan ngơ ngác đưa tin cầu viện, bọn họ chỉ biết là đang bị quân địch tập kích, còn lại thì hoàn toàn chẳng biết gì cả. ...
Hầu tước James tọa trấn tiền tuyến cũng đang mất ngủ, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng ông ta luôn cảm thấy có chút không thích hợp.
"Lập tức phái kỵ binh Griffin Dragon đi tuần tra các tuyến phòng thủ, ra lệnh cưỡng chế các quân quan tiền tuyến tăng cường phòng bị, đề phòng quân địch đánh lén!"
"Nếu như phát hiện quân địch có bất kỳ dị động gì thì phải báo cho ta biết ngay lập tức."
Sau khi bổ sung một mệnh lệnh, trong nội tâm James mới dần bình ổn lại. Đây là lần đầu tiên mà ông ta chỉ huy nhiều quân đội như vậy một mình, nên cảm thấy rất lo lắng.
Cũng may là đang ở phe phòng thủ, biên độ điều động binh lực tương đối nhỏ, mặc dù cũng xuất hiện không ít nhiễu loạn, nhưng về mặt tổng thể vẫn xem như nằm trong tầm kiểm soát.
Chẳng qua sau khi tuyến phòng thủ đầu tiên sụp đổ, lòng tin của James cũng dần yếu đi. Đến mức mà ông ta định thỉnh cầu Quốc vương thay người khác lên chỉ hủy, nhưng người trong quân đội, thân bất do kỷ.
Ai cũng biết là sớm muộn gì Hudson cũng sẽ chỉ huy chiến sự ở Bắc Cương thôi, nhưng việc hắn tới sớm hay tới trễ lại có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Quốc vương cần James cầm cự thêm một khoảng thời gian, đám đại quý tộc trong Vương quốc cũng cần James cố gắng cầm cự, cho dù là phải đánh đổi khá nhiều thứ, nhưng mọi người cũng sẽ chấp nhận.
Hết cách rồi, Hudson không chỉ có chiến công rất cao, mà lại còn rất rất trẻ, thậm chí ngay cả một vết nhơ chính trị cũng không có.
Nếu như hiện giờ mọi người cố gắng một chút thì còn có thể ngăn chặn được. Còn nếu như tiếp tục bỏ mặc cho hắn phát triển tiếp, vậy thì con cháu đời sau sẽ ra sao?
Đến lúc đó, người cầm quyền của các nhà đều là thuộc hạ cũ của Hudson. Cho dù là Quốc vương, khi gặp phải loại quyền thần này cũng sẽ chẳng làm được gì.
Trừ phi mọi người có thể cam đoan là mình sẽ sống lâu hơn Hudson, không để hắn trở thành nguyên lão của Vương quốc, dựa vào tư lịch để duy trì sự cân bằng quyền lực.
James vừa dứt lời liền có một vị sĩ quan trung niên bước vào bộ chỉ huy báo cáo: "Hầu tước, vừa rồi quân phòng thủ của Pháo đài Bocuse đã gửi tin tức nói là kỵ binh của quân địch nhân đã vượt qua ranh giới phòng tuyến của họ vào xế chiều hôm nay, đến giờ vẫn chưa thấy quay lại."
Việc kỵ binh Thú nhân vượt qua ranh giới cũng chẳng phải chuyện mới mẻ gì. Từ khi chiến tranh bộc phát đến nay liên liên tục xảy ra loại chuyện này.
Chẳng qua những kỵ binh này thường chỉ xâm nhập vài chục dặm, sau khi phá hoại một hồi thì sẽ lập tức trở về trụ sở.
Đây là lần đầu tiên xảy ra loại chuyện một đi không trở lại này.
"Tại sao lại không báo cáo chuyện này cho ta sớm hơn?"
Hầu tước James tức giận chất vấn.
"Được rồi, các ngươi lui xuống trước đi!"
Trút giận sang người khác không phải là việc mà một vị quan chỉ huy ưu tú nên làm. Lý trí nói cho James biết là mình nhất định phải khống chế cảm xúc của bản thân.
Chuyện quân địch một đi không trở lại là việc không thể khống chế được, cũng không ai biết trước được.
Dù sao cũng chỉ là kỵ binh vượt giới gây chuyện phá hoại mà thôi, đám thuộc hạ bên dưới có thể giải quyết được. Nếu như ngay cả loại chuyện nhỏ nhặt này cũng phải báo cáo với một người cầm đầu như James thì có lẽ hiện giờ ông ta đã bị mệt chết rồi.
Kỵ binh vượt qua ranh giới là chuyện rất mạo hiểm, chỉ cần hơi không cẩn thận là sẽ bị quân đội Vương quốc cắn trúng, có thể bị tiêu diệt bất kỳ lúc nào.
Trong những ngày qua, quân đội Vương quốc đã đánh tan đám binh sĩ thú nhân có ý đồ xâm nhập hậu phương không chỉ mới một lần hai lần, thậm chí còn có một lần tiêu diệt được toàn bộ quân địch.
Đến giờ vẫn còn chưa nhận được tin chiến thắng có nghĩa là quân kỵ binh địch xâm nhập vào hậu phương vẫn chưa bị tiêu diệt.
Sắc mặt của James đột nhiên thay đổi, hai mắt nhìn chằm chằm vào bản đồ rồi thốt ra tiếng: "Hỏng rồi!"...
Trời đã sáng, cảng Betrian cũng biến thành một vùng biển lửa. Trong thành ngoài một chút lực lượng lẻ tẻ đang kháng cự ra, phần còn lại đều đã vĩnh viễn nằm lại trong ngọn lửa đêm qua.
"Mồi nhử mà chúng ta bố trí sẽ không mê hoặc được quân địch lâu đâu, chẳng mấy chốc nữa là bọn chúng sẽ phát hiện mục đích thật sự của chúng ta. Truyền lệnh xuống, để người phía dưới nhanh chóng phá hư bến cảng, sau đó lập tức rút lui!"
Công tước Daniel nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Từ việc Daniel đích thân dẫn đội chỉ huy cũng có thể nhìn ra mục tiêu thực sự của cuộc tập kích bất ngờ lần này chính là cảng Betrian. Nguyên nhân mà gã ta đồng thời triển khai đánh lén ở nhiều nơi là vì phân tán sự chú ý của quân địch.