Là thống soái đại quân, Daniel không chỉ phải suy tính đến việc hoàn thành chiến lược tập kích, mà còn phải tính đến vấn đề rút lui của đại quân.
Xâm nhập hậu của quân địch vốn là một chuyện vô cùng nguy hiểm. Một khi để quân địch phát hiện ra mục đích của mình, vậy thì dù cho có thể hoàn thành được cuộc tập kích thì cũng đừng mong có thể sống sót quay về.
Chiến tranh vốn là hành vi phản nhân tính, chuyện càng không có khả năng xảy ra thì lại càng dễ trở thành điểm mấu chốt quyết định thắng bại trên chiến trường.
Về mặt quân sự thì việc đồng thời đánh lén hơn mười cứ điểm là chuyện gần như không có khả năng hoàn thành. Dù là phân đoạn nào xảy ra sai lầm thì cũng có thể làm cho đại quân bị tổn thất nặng nề, nhưng Công tước Daniel vẫn lựa chọn làm vậy.
Ngoài việc phá hủy cảng Betrian là do tình thế bắt buộc ra, Daniel cũng có tâm lý chuẩn bị ôm cỏ đánh thỏ. Có thể công chiếm được tốt nhất, nhưng nếu không được thì cũng không sao.
Bởi vì kế hoạch ban đầu mà gã ta đưa ra cho các lộ đại quân chính là —— đánh nghi binh. Công thành chỉ vì yểm trợ cho một số ít cao thủ chui vào trong thành thiêu hủy lương thảo của quân địch.
Nhiệm vụ này không bị cưỡng chế mục tiêu, thiêu hủy được một kho vật tư chiến lược nào thì lời được kho vật tư chiến lược đó, chủ yếu là phá hoại vật tư của quân địch.
Nếu đã là đánh nghi binh thì đương nhiên là sẽ không được phân cho bao nhiêu binh lực. Ngoài một vạn đại quân do bản thân Daniel thống lĩnh ra, các chiến trường còn lại chỉ có tầm 2. 000 - 3. 0000 kỵ binh mà thôi.
Nhờ có sự yểm hộ của màn đêm, nên việc tạo thế thiên quân vạn mã cũng không phải là chuyện khó gì. Quân địch không nắm được tình hình nên chỉ có thể bế quan tự thủ.
Ngay cả khi phát hiện được quân địch tập kích, trong tình huống mọi chuyện đều không rõ ràng, các đội quân ở lân cận cũng không dám tuỳ tiện xuất động.
Con người luôn suy nghĩ giữa lợi và hại. Khi không nhận được quân lệnh của cấp trên, án binh bất động là sẽ không bị gì, nhưng nếu tự tiện xuất kích và nếm mùi thất bại thì sẽ bị truy cứu trách nhiệm.
Sắc trời vừa sáng, đám kỵ binh thú nhân công thành thất bại liền bắt đầu rút lui.
Suy cho cùng thì nơi này cũng là địa bàn của Vương quốc Alpha, nếu như ở lâu, đợi các đội quân ở lân cận tập kết lại, lúc đó sẽ đến phiên bọn chúng xui xẻo.
Tử Kinh quan bị công phá chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, đại đa số quân đội đều chỉ hoàn thành nhiệm vụ đánh nghi binh. Nhưng bọn chúng vẫn đánh cho quân phòng thủ không kịp trở tay, nhân cơ hội thiêu hủy rất nhiều vật tư chiến lược.
Mọi chuyện đều diễn ra đúng như kế hoạch của Công tước Daniel, điểm khác biệt duy nhất là khi rút lui vẫn không gặp truy binh của Vương quốc Alpha. . . .
Phỉ Thúy cung, Caesar IV không thể tin nổi nhìn chằm chằm chiến báo trong tay. Tiền tuyến còn chưa xảy ra vấn đề, nhưng hậu phương lại bị rối loạn trước rồi.
Nếu như chiến tranh đều đánh như thế, vậy thì còn cần quân phòng thủ tiền tuyến làm gì nữa?
Cho dù không ngăn được quân địch thì ít nhất cũng phải truyền tin quân địch nhập cảnh về trước nha!
"James đang làm cái gì vậy, tại sao lại để cho nhiều quân địch như vậy xâm nhập vào hậu phương?"
Caesar IV gần như gào thét chất vấn.
Trong thâm tâm Caesar IV hiện giờ ngoài hối hận ra thì vẫn là hối hận. Chỉ vì lưu nhiệm James không đến một tháng mà đã gây ra chuyện lớn như vậy, ngay cả Quốc vương cũng không gánh nổi!
Nếu biết trước là sẽ xảy ra chuyện như vậy thì y đã đổi người trước đó rồi. Thư cảnh báo của tiền tuyến vậy mà còn đến trễ hơn cả thư cầu viện ở các nơi.
Rốt cuộc là do hiệu suất làm việc của các quan quân ở tiền tuyến bị giảm sút, không làm tròn trách nhiệm, hay là vì bản thân bọn này vốn là những kẻ vô dụng, không thể cảm nhận được sự hiểm ác của quân địch, chuyện này hiện giờ đã không còn quan trọng nữa.
Chuyện đã xảy ra rồi, cảng Betrian đã bị hủy, năng lực vận chuyển vật tư đến Bắc Cương của Vương quốc đã bị giảm xuống 50%.
Ngoài ra còn có thiệt hại rất nhiều vật tư được tích trữ trong Tử Kinh quan nữa, có thể nói là tổn thất nặng nề.
Từ các số liệu mà tiền tuyến thống kê được, trong cuộc đánh lén vào đêm qua, quân địch đã gây ra cho Vương quốc gần ba vạn người thương vong, còn có mấy vạn tấn vật tư chiến lược bị chiến hỏa đốt thành tro bụi.
Caesar IV nổi giận, sắc mặt của quần thần cũng không khá hơn chút nào. Trong vòng một đêm, số vật tư chiến lược mà Vương quốc tích trữ đã bị thiệt hại hết 70%.
Hậu quả trực tiếp nhất chính là: Đại quân tiền tuyến đang lâm nguy.
Trong thời gian ngắn là sẽ không thể nào bổ sung được lượng lớn vật tư chiến lược đã bị tổn thất. Không phải là Vương quốc không có vật tư, mà là tiền tuyến không có vật tư.
Năng lực vận chuyển hiện giờ đã bị giảm sút, tốc độ vận chuyển hậu cần còn chậm hơn tốc độ tiêu hao, nếu chỉ dựa vào số lượng vật tư tồn kho ở tiền tuyến thì không cầm cự được bao lâu.
"Bệ hạ, chuyện cũng đã xảy ra rồi, hay là chúng ta nghĩ biện pháp giải quyết hậu quả trước đi!"
"Địch nhân đột nhiên đánh lén, quân phòng thủ hoàn toàn không hề phòng bị, đánh ra chiến tích như vậy cũng không phải chuyện lạ gì."
"Có thể thấy rằng thống soái quân địch cũng không phải kẻ đơn giản. Nhìn khắp toàn bộ lịch sử cũng chưa từng có người nào từng sử dụng kỵ binh như vậy. Hầu tước James không phát hiện cũng là chuyện có thể hiểu được."
"Việc cấp bách hiện giờ là phải ổn định thế trận trước, mau chóng sửa chữa cảng Betrian, đảm bảo tuyến đường vận chuyển trên biển được thông suốt."
"Nếu như không được, vậy thì phải từ bỏ một số khu vực, rút gọn phòng tuyến chiến lược để rút ngắn tuyến đường vận chuyển của chúng ta, nhằm đảm bảo có thể cung cấp đủ vật tư hậu cần."