Vội vã thượng vị chẳng khác nào đang đỡ đạn cho Hầu tước James. Quan hệ của hai người còn chưa thân tới cỡ đó, không đáng để Hudson lão gia đưa thân mình ra đỡ lấy.
Dù gì thế cục cũng đã chuyển biến xấu rồi, có nát thêm cũng chẳng nát được đến đâu. Hiện giờ đã không còn giống như trước đó nữa, cho dù có cơ hội thì thú nhân cũng không có khả năng nuốt trọn toàn bộ quân tiền tuyến.
Caesar IV vừa định mở miệng, nhưng cuối cùng lại bất đắc dĩ ngậm miệng. Khi cuộc đại chiến ở mặt trận phía tây vừa kết thúc, Bộ Quân vụ đã đề nghị đổi soái, nhưng vì nhu cầu chính trị, nên Caesar IV quyết định lưu nhiệm Hầu tước James.
Bây giờ xảy ra chuyện, cái bô không biết dùng người sẽ bị chụp lên đầu y.
Lại cộng thêm hình tượng cố hữu là "không thông quân vụ", bản thân Caesar IV cũng sẽ gặp không ít phiền phức, càng không cần phải nói đến việc đưa tay kéo Hầu tước James một phen.
Hiện tại chấp hành chiến lược co vào, mặc dù là đang chủ động từ bỏ địa bàn, nhưng trong mắt người ngoài thì vẫn là "mất thành mất đất" .
Hudson lão gia yêu quý thanh danh của mình nên không muốn đi chùi đít, kẻ làm Quốc vương như y cũng không thể Làm khó người ta được. Nếu không, sau này xảy ra vấn đề, chính Caesar IV sẽ là người phải chịu trách nhiệm.
Caesar IV nhìn về phía quần thần với ánh mắt nhờ giúp đỡ, đáng rằng mọi người đều là người thông minh, biết rõ trách nhiệm nào có thể chịu, trách nhiệm này không thể chịu.
Đặc biệt là về phương diện quân sự, không hiểu tốt nhất là đừng làm loạn, nếu không hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
"Bệ hạ, ngài Nguyên soái nói không sai. Hiện giờ vật tư chiến lược đã bị tổn thất quá thảm trọng, trong một khoảng thời gian sau này, Vương quốc tốt nhất là nên lựa chọn phòng thủ."
"Cho dù muốn phản công thì cũng phải chờ đến khi chúng ta gom góp đủ vật tư chiến lược đã. Nếu không, cho dù đánh bại được đại quân thú nhân thì Vương quốc ta cũng không đủ sức để mở rộng chiến quả."
Đại công tước Alfiero thuận thế nói.
Tiền tuyến nếm mùi thất bại, nhưng quân đội chủ lực của Vương quốc lại không bị thiệt hại gì, chủ yếu vẫn là vì vật tư chiến lược khan hiếm.
Không bột đố gột nên hồ.
Nếu không giải quyết được vấn đề thiếu hụt vật tư thì dù có đổi ai lên nắm quyền chỉ huy đại quân cũng đều như nhau. Nếu đã vậy thì cần gì phải đắc tội với người chứ?
Ít nhất là Hudson đã nể mặt vương thất, không yêu cầu nghiêm trị Hầu tước James. Còn về tội danh "mất thành mất đất", cái này vốn nên do kẻ cầm đầu như gã ta đến gánh chịu.
So với những vấn đề này, chuyện mà Bộ Quân vụ cần suy tính hiện giờ là nên giải thích như thế nào với đám quý tộc trong nước.
Vừa dứt lời, vẻ mặt của Hầu tước Delgado ở bên cạnh liền xụ xuống. Muốn bổ sung lỗ hổng vật tư chiến lược không phải chỉ cần dăm ba câu nói là có thể giải quyết, mà còn cần Bộ tài chính phải bỏ tiền.
Đột nhiên xuất hiện một lỗ thủng như thế lớn, lấy cái gì để lấp?
"Bệ hạ, lần này tổn thất quá nhiều vật tư. Nếu chỉ dựa vào việc gom góp từ trong nước, sợ là rất khó bù đắp được lỗ hổng trong thời gian ngắn."
"Lựa chọn tốt nhất chính là vừa gia tăng tốc độ gom góp vật tư, vừa mua sắm vật tư chiến lược ở hải ngoại."
"Hiện giờ Vương quốc đang nợ nần chồng chất, món nợ mà Bộ tài chính đang thiếu của các lãnh chúa đã đạt đến một con số cực kỳ khủng bố. . . ."
Bộ trưởng Tài chính trực tiếp tiến lên khóc than, làm cho đám người cảm thấy vô cùng buồn bực. Ai mà chẳng biết Vương quốc thiếu tiền, nhưng hết cách rồi, chiến tranh là phải tiêu hao nha!
"Gom góp" nói thì đơn giản, vấn đề là đi đâu gom?
Tăng thuế là không thể nào, cuộc sống hiện giờ của các quý tộc lãnh chúa đã không dễ chịu gì.
Theo như Hudson được biết, có một số khu vực đã xuất hiện tình trạng tiểu quý tộc bị phá sản, các đại quý tộc phải thay mặt ứng tiền nộp thuế.
Chuyện này cũng không phải là giúp không, thiếu một ân tình lớn như vậy, sau này muốn không phụ thuộc đại quý tộc cũng không được.
Những người ở đây vẫn còn có chút liêm sỉ, còn chưa làm ra những chuyện làm lung lay đến căn cơ của Vương quốc.
"Bệ hạ, tình hình tài chính của Vương quốc đang khó khăn là sự thật. Chuyện có thể làm hiện giờ sợ rằng chỉ có phát hành trái phiếu mới có thể giải quyết tình trạng khẩn cấp."
"Nhưng vì Vương quốc đang thiếu một món nợ rất lớn, nếu chỉ phát hành trái phiếu đơn thuần thì mọi người sẽ chưa chắc chịu mua. Ngay cả khi có thể bán được thì cũng Vương quốc cũng sẽ bị tiền lãi cao ép tới không thở nổi."
"Cách tốt nhất là nên tăng thêm một tầng bảo hộ cho trái phiếu, ta đề nghị dùng lãnh địa trên đại thảo nguyên thú nhân làm vật bảo đảm để phát hành trái phiếu đất đai."
"Một mẫu đất tương đương với 1 kim tệ. Chỉ cần Vương quốc giành được thắng lợi trong cuộc chiến, những người nắm giữ trái phiếu liền có thể mang đi đổi lấy đất đai."
"Vì tăng thêm niềm tin, mời bệ hạ đứng ra cam đoan với ngoại giới là: Trái phiếu đất đai sẽ được ưu tiên trả lãi."
"Việc phong thưởng quý tộc sau chiến tranh phải ưu tiên bảo vệ đất phong của tiểu quý tộc, sau đó là quý tộc bậc trung, tiếp đó mới là đại quý tộc và vương thất."
"Nếu như đất đai không đủ để chia, vậy thì những người như chúng ta sẽ không cần chia nữa."
"Đương nhiên, nếu như Vương quốc chiến bại, vậy thì số trái phiếu chiến tranh này sẽ trực tiếp mất hết hiệu lực!"
Lời nói của Hudson làm cho đám người kinh ngạc đến ngẩn ngơ.
Những lời đại nghịch bất đạo như vậy quả thực là đang khiêu khích hệ thống quý tộc. Trước giờ chỉ có vương thất và các đại quý tộc cầm đầu, làm gì có chuyện để cho đám người bên dưới được chia trước?
"Nguyên soái, chỉ là một chút tiền tài mà có thể đổi được đất phong, đây quả thực là đang làm nhục quý tộc!"
"Chúng ta. . ."