Không đợi Bộ trưởng Nội vụ nói hết lời, Hudson đã xen ngang nói: "Nếu như ngài Bộ trưởng có biện pháp tốt hơn, vậy thì coi như ta không nói."
"Nếu như không nghĩ ra biện pháp, vậy thì xin hãy ngậm miệng lại. Hiện tại chúng ta cần là giải quyết vấn đề, mà không phải là thảo luận xem phương án này có lợi hay có hại."
"Còn về việc làm vậy có làm ảnh hưởng đến hệ thống quý tộc hay không, ta nghĩ đây chỉ là những lo lắng dư thừa. Trên đại lục cũng đã có tiền lệ mua bán đất phong rồi."
"Một kim tệ một mẫu đất đúng là hơi rẻ một chút. Nhưng miếng đất đó đang nằm trên đại thảo nguyên, không có chút thực lực thì làm sao khai hoang được?"
"Sở hữu đất đai thì phải nộp thuế, nếu như không thể khai hoang phát triển, vậy đó không phải là tài phú, mà là một gánh nặng."
Ám chỉ đến cấp độ này rồi, nếu như mọi người còn chưa kịp phản ứng nữa thì xem như đã toi công lăn lộn trong quan trường.
Nhìn thì có vẻ như ai cũng có thể mua trái phiếu đất đai, nhưng người có tiền mua, lại còn có thực lực để khai hoang thì chỉ có đám đại quý tộc trong nội bộ Vương quốc thôi.
Thịt cuối cùng vẫn ở trong nồi, điểm khác biệt nằm ở chỗ: người nào bỏ nhiều tiền ủng hộ cho trận chiến này thì sẽ được chia miếng bánh to nhất.
Sau khi nghĩ thông điểm này, cơn giận của mọi người lập tức biến mất.
Trong giai đoạn cuối của mỗi cuộc xâm lược của thú nhân, tình hình tài chính của Vương quốc đều trên bờ vực chuẩn bị sụp đổ, các nhóm lợi ích cũng không thể tránh khỏi việc phải cắt giảm lợi ích.
Trái phiếu đất đai mà Hudson đưa ra hiện giờ chẳng qua chỉ là để mọi người đổi một cách thức bỏ tiền mà thôi.
Thoạt nhìn thì việc đặt thứ tự phân chia chiến lợi phẩm ở cuối cùng giống như các đại quý tộc đang phải trả một cái giá thê thảm đau đớn. Nhưng quyền phân chia lại đang nằm trong tay bọn họ, dù cho tổn thất lớn hơn nữa thì lại có thể lớn đến đâu?
Là bộ làm tịch cho người bên ngoài xem còn có thể cổ vũ sĩ khí, bình ổn oán khí trong lòng của các quý tộc vừa và nhỏ.
Sau khi chần chờ một chút, thấy không có người đứng ra phản đối, Caesar IV mới chậm rãi nói: "Nếu như mọi người đã không phản đối, vậy thì hãy tiến hành bán một lượng trái phiếu đất đai trước thử xem sao!"...
Làm thử cũng có nghĩa là phải bỏ ra vàng ròng bạc trắng để ủng hộ.
Lực hướng tâm trong nội bộ Vương quốc Alpha mạnh hơn các quốc gia khác. Đặc biệt là lúc đối mặt với thú nhân, tình đoàn kết thường sẽ +120.
Những người có mặt ở đây đều có 2 thân phận, vừa là người quản lý Vương quốc, cũng vừa là cổ đông của Vương quốc.
Là nhân vật dẫn đầu, trong những lúc như thế này đương nhiên là phải bỏ tiền ra mua trước rồi, nếu như ngay cả giới cao tầng đều không có lòng tin là sẽ giành được thắng lợi trong cuộc chiến, vậy thì người phía dưới sẽ càng không có niềm tin.
"Với tư cách là Nguyên soái của Vương quốc, hơn nữa còn là người đã đề xuất phương án này, ta sẽ dẫn đầu mua trước 6. 000. 000 trái phiếu đất đai."
"2. 300. 000 trái phiếu đất đai mà ta đang nắm giữ cùng với món nợ mà chính phủ đang thiếu cũng đều đổi thành trái phiếu đất đai hết đi, để giảm bớt áp lực tài chính của Vương quốc, miễn cho Bộ trưởng Tài chính của chúng ta luôn phàn nàn tiền lãi cao."
Hudson cười ha hả nói.
Đến lúc rủi ro thì không thể không phóng khoáng. Mới từ tiền tuyến trở về, ai cũng biết là Hudson lão gia hắn đã phát tài.
Hơn nữa việc bán thuốc trước đó cũng kiếm được một vố lớn, các quý tộc Vương quốc trở nên nghèo hơn cũng có một phần nguyên nhân là vì mua thuốc của Hudson lão gia.
Không ai biết được chi tiết lợi nhuận của việc bán thuốc, nhưng mọi người lại có thể ước tính sơ bộ về số tài sản mà Hudson lão gia đã giành được trong cuộc chiến ở Vương quốc Warhammer.
Ngay cả thuộc hạ dưới trướng hắn cũng phát tài rồi, không có lý nào người làm chủ soái như Hudson lão gia sẽ nghèo được. Tiền mặt + các loại vật thật mà quy ra tiền thì ít nhất cũng tầm 3-4 triệu kim tệ.
Xét thấy ma pháp dược tề có dấu hiệu bạo lợi, nếu nói Hudson lão gia không kiếm được vài triệu kim tệ thì sợ là cũng chẳng có ai tin.
Thay vì bị người khác nhớ thương, chẳng bằng lấy ra luôn. Dù sao hiện giờ Vương quốc cũng đã hết tiền rồi, nếu như không muốn Vương quốc phá sản thì các đại cổ đông nhất định phải bơm tiền vào.
Hudson cũng cảm thấy bất đắc dĩ vì phải ném hết đống trái phiếu có tiền lãi cao của mình ra. Từ khi chiến tranh đại lục bộc phát, Bộ tài chính liền tuyên bố kéo dài thời hạn trả tiền lãi trái phiếu, đợi đến sau cuộc chiến mới tiến hành trả tiền mặt.
Nhưng muốn trả tiền mặt sau cuộc chiến thì Vương quốc phải tồn tại được đến lúc đó. Tiền lãi cao thì thế nào, tài chính phá sản mà phá sản thì chẳng có lấy một xu.
Thay vì chờ Vương quốc phá sản rồi quỵt nợ, chẳng thà chủ động xuất kích đổi thành trái phiếu đất đai, thuận tiện kiếm được một cái thanh danh tốt.
Còn về vấn đề giá đất hơi cao, đó chẳng phải là vấn đề gì.
Nếu đại quý tộc nắm giữ trái phiếu, sau này nhất định cũng chỉ tính diện tích của những mảnh đất có thể trồng trọt được, còn những mảnh đất còn lại, khả năng cao là sẽ trở thành quà tặng.
Nếu như trái phiếu nằm trong tay của các quý tộc vừa và nhỏ thì sẽ không có nhiều quà tặng như vậy, nhưng đến lúc tính toán diện tích thì khả năng cao là sẽ có chiết khấu.
Nếu như trái phiếu nằm trong tay thương nhân, vậy không có gì để nói, dù là đất đẹp hay đất xấu gì cũng phải trả tiền.
Muốn vượt qua giai tầng thì phải trả một cái giá rất lớn. Dùng tiền liền có thể mua được đất phong, không nâng giá lên thì sao mà được?
Vấn đề về quy tắc ngầm thì không cần thiết phải nói trước làm gì. Người biết đều hiểu, người không biết thì cũng không cần hiểu.