Thân cư cao vị, hắn đã quen với vẻ mặt hỉ nộ không lộ. Lần nổi giận gần đây nhất đã là chuyện của hai năm trước.
Chỉ là chuyện lần này quá lớn nên hắn mới bị thất thố, cũng không che giấu được sự phẫn nộ trong lòng.
Số lượng nạn dân tiếp nhận được có quan hệ trực tiếp đến công cuộc phát triển trong tương lai của Sơn Địa Lĩnh. Hudson phí hết tâm tư để mở rộng lãnh địa, nếu như không có người thì chẳng phải sẽ rất lúng túng sao.
Cơ hội để gia tăng nhân khẩu trên diện rộng là chuyện mấy chục năm cũng hiếm khi gặp được một lần. Nếu như bỏ lỡ cơ hội lần này, sau này chỉ có thể dựa vào nhân khẩu tăng trưởng một cách tự nhiên, cho dù có khuyến khích sinh con cỡ nào thì cũng không theo kịp nhu cầu!
"Bá tước đại nhân, việc chúng ta tiếp nhận rất nhiều di dân đã thu hút sự chú ý của bên ngoài. Mặc dù không bị ai ngáng chân, nhưng có không ít quý tộc đang học theo chúng ta."
"Tuy nhiên, đây chỉ là nguyên nhân thứ yếu dẫn đến việc giảm số lượng di dân. Có sự phối hợp của Công quốc Mosey, chúng ta vẫn đang chiếm ưu thế tuyệt đối về số lượng di dân tiếp nhận."
"Chỉ là tình hình này đã xảy ra biến hóa vào tháng trước. Đà tăng trưởng nạn dân của Công quốc Mosey đã chậm lại, cộng thêm việc Đại bình nguyên Warhammer bị thu hồi đã thu hút một lượng lớn Người Warhammer quay trở về."
"Bị ảnh hưởng bởi những nhân tố bất lợi này, kế hoạch tiếp nhận nạn dân của chúng ta cũng bị ngăn trở. Di dân thự đã liên lạc với Công quốc Mosey rồi, tin rằng sẽ mau chóng..."
Nói xong lời cuối cùng, Jacob cũng cảm thấy không đủ sức thuyết phục. Số lượng nạn dân không nhiều như trong dự tính đã làm ảnh hưởng đến kế hoạch tiếp nhận nạn dân.
Cho dù chính phủ của Công quốc Mosey chịu hợp tác, nhưng hiện giờ chiến tranh đã kết thúc, trong quốc nội của bọn họ cũng có rất nhiều đồng ruộng đang bị bỏ hoang, cũng cần sức lao động để khai hoang.
Cuối cùng vẫn là do không đủ nạn dân.
Nếu như suy xét kỹ thì có 2 nguyên nhân gây ra tình trạng này: Hoặc là do các nạn dân không muốn ở lại Bắc đại lục nữa, hoặc là vì tốc độ tiến lên của đại quân Tộc Tinh Linh quá nhanh, mọi người không có cơ hội để chạy trốn.
Hudson không cho rằng là do cái sau.
Liên minh Dị tộc đang chờ đại quân Tinh Linh tới chi viện, các Tinh Linh đang rất vội, làm gì còn thời gian để quan tâm đến các nạn dân đang chạy trốn tứ phía nữa.
Không có ai cản trở, các nạn dân tràn vào nước láng giềng cũng là chuyện tất nhiên. Hoặc là một đường xuôi nam tiến vào trung bộ đại lục, hoặc là chạy trốn đến một nước khá yên ổn như Công quốc Mosey.
"Tom, phái người thông báo cho Bộ Ngoại vụ, kêu họ đưa thông tin mới nhất về tình hình chiến đấu ở Bắc đại lục cùng với một số chuyện đại sự đáng chú ý trên trường quốc tế tới đây cho ta."
Hudson lập tức hạ lệnh.
Chỗ tốt lớn nhất của việc trở thành Nguyên soái của Vương quốc chính là có thể sử dụng mạng lưới tình báo của Vương quốc. Chỉ cần Hudson lão gia cảm thấy có hứng thú thì đều có thể sai đám người bên dưới đi tìm hiểu.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là mạng lưới tình báo của Vương quốc cũng rất đơn sơ, toàn bộ thông tin đều nhờ vào Bộ Ngoại vụ đang cư trú ở bên ngoài thu thập. Bởi vì mạng lưới tình báo không thể thẩm thấu vào trong chính phủ các nước, nên chỉ có thể thu thập được một số tình báo bình thường.
"Vâng, ngài Bá tước!"
Trong khi nói chuyện, Tom đã quay người ra ngoài làm việc, chỉ để lại một mình Jacob đang đứng ở đó không biết làm gì.
"Được rồi, vấn đề số lượng di dân bị suy giảm cứ tạm thời như vậy đi! Công việc chủ yếu của Bộ Chính vụ chính là an trí di dân."
"Trong nửa năm qua, lãnh địa đã tiếp nhận một lượng lớn di dân, đây cũng là một thách thức lớn đối với hệ thống hành chính."
"Dù có thế nào thì cũng phải ổn định bọn họ trước, để cho tất cả mọi người đều có việc làm."
Hudson bình tĩnh nói.
Chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi, lượng nhân khẩu trong lãnh địa đã tăng lên gấp bội. Còn có một lượng lớn nạn dân đang trên đường tới, đây cũng là một thử thách đối với quản lý địa phương.
Ở phương diện này, yêu cầu của Hudson cũng không cao. Chỉ cần ổn định mọi người, không gây ra nhiễu loạn là được, những vấn đề còn lại có thể đợi sau này rồi từ từ giải quyết.
Không có cương vị công tác thì đi khai hoang, sửa đường, xây các công trình thuỷ lợi. Đầm lầy đã được khai hoang hơn một nửa rồi, nhưng phần còn lại cũng đủ cho mọi người bận rộn một hồi.
Chờ sau khi làm xong rồi mới tiến hành điều chỉnh kết cấu sản nghiệp. Có lẽ còn chưa đợi được đến ngày đó thì chiến tranh đại lục đã kết thúc trước rồi.
Nếu như giành được thắng lợi trong cuộc chiến thì sẽ có lãnh địa mới cho mọi người khai hoang. Nhưng nếu như không may bại trận, thương vong lớn cũng sẽ tạo ra không gian sinh tồn.
So với chiến thắng khuếch trương ra bên ngoài, chiến bại mới là giờ cao điểm để thôn tính và sáp nhập nội bộ. Rất nhiều những quý tộc xui xẻo bị tuyệt tự, lại có một buổi thịnh yến.
Dù sao cũng đều là bổ sung tổn thất, ăn ở bên ngoài và ăn ở bên trong cũng đều như nhau. Điểm khác biệt là sau khi đại thôn tính và sáp nhập xong thì mâu thuẫn nội bộ sẽ không còn chỗ để giảng hòa nữa.
Sự suy tàn của một quốc gia thường bắt đầu từ sự gia tăng mâu thuẫn nội bộ. Càng đàn áp nội bộ thì tốc độ sụp đổ sẽ càng nhanh. ...
Đại quân Tinh Linh kéo nhau xuôi nam, thế cục ở Vương quốc Hessen cũng bắt đầu căng thẳng. Mối đe dọa từ hàng xóm cũ là Thạch Nhân tộc vẫn chưa bị tiêu trừ, hiện giờ lại tăng thêm một cường địch nữa.
Người cảm thấy nhẹ nhõm vào lúc này đại khái chỉ có Bá tước Louis Vuitton. Họa phúc đan xen, trước đó, Người Hessen cảm thấy thoải mái chừng nào sau khi chiếm đoạt Corubia hiện giờ lại cảm thấy đau đầu chừng đó.