Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 1278 - Chương 1278: Tố Chất Thống Soái

Chương 1278: Tố Chất Thống Soái Chương 1278: Tố Chất Thống Soái

Sau khi trả một cái giá rất đắt, vốn đang chuẩn bị nghỉ ngơi lấy lại sức, thì đột nhiên chiến tranh đại lục lại bộc phát.

Lại bị cuốn vào trong chiến tranh một lần nữa, nhưng lần này bọn chúng đã không còn tự tin như trước nữa. Nhưng vì bị thế cục đưa đẩy, Đế quốc Thú Nhân chỉ có thể cắn răng tiến lên.

May mà bảy nước thảo nguyên dễ bắt nạt, không tốn nhiều sức lực thì liền đã dọn dẹp xong hết rồi.

Sự khác biệt giữa nước nhỏ và nước lớn cũng rất rõ ràng. Thú nhân có thể dễ dàng đánh tan bảy nước thảo nguyên, nhưng không có nghĩa là chúng cũng có thể dễ dàng đánh bại Vương quốc Alpha.

Là kẻ thù cũ trong mấy trăm năm nay, Thú nhân biết rất rõ Vương quốc Alpha khó chơi như thế nào, không ai dám tưởng tượng là sẽ hủy diệt được kẻ địch này, mục tiêu của Thú nhân chỉ là thu hồi lãnh thổ đã đánh mất.

Nhưng không ngờ là sau một trận đánh lén của Công tước Daniel, quân địch liền chủ động thi hành chiến lược co vào, trả lại một mảng lớn lãnh thổ cho thú nhân.

"Chư vị Hoàng giả, bây giờ vẫn chưa phải là lúc để vui vẻ. Nếu như quân địch ở lại tử chiến thì chúng ta còn có cơ hội tiêu diệt hết bọn chúng."

"Nhưng quân địch lại đột nhiên thi hành chiến lược co vào, kế hoạch tác chiến được an bài lúc đầu đã không còn sử dụng được nữa."

"Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, chẳng mấy chốc nữa quân địch sẽ đổi soái. Mong muốn hủy diệt Vương quốc Alpha trong thời gian ngắn của chúng ta sợ là..."

Không đợi Công tước Daniel nói hết lời, Sư Nhân Hoàng đã cắt ngang nói: "Nguyên soái Daniel, tình hình trước mắt đã rất tốt rồi."

"Nếu là vào năm năm trước, có lẽ chúng ta sẽ không chút do dự mà lựa chọn ủng hộ kế hoạch hủy diệt Vương quốc Alpha của ngươi, nhưng hiện giờ thì không được."

"Với thực lực hiện tại của Đế quốc, cho dù có thể hủy diệt Vương quốc Alpha thì cũng không thể chặn được cuộc phản công của nhân tộc."

"Thế cục quốc tế chuyển biến xấu quá nhanh, Vương quốc Bán thú nhân đã thất thủ, chỉ còn lại một chút lực lượng vũ trang lẻ tẻ đang chống cự; Bên có thể giúp chúng ta một tay là Thượng Cổ Di tộc thì lại bị Người Alpha đánh tàn phế rồi."

"Những chủng tộc khác trong liên minh cũng chẳng dễ chịu gì, tộc nào tộc nấy đều đang chờ viện quân của Tộc Tinh Linh, nhưng đám Tinh Linh kia rất cổ hủ, hiệu suất lại vô cùng thấp."

"Xét theo tình hình hiện giờ, chỉ cần có thể cam đoan các chủng tộc trong liên minh không bị Nhân tộc hủy diệt đã xem như là một chiến thắng vĩ đại rồi."

"Một bước sai, từng bước sai."

"Các tộc lo trước lo sau, mấy năm trước không chịu phát động chiến tranh chung với chúng ta, bỏ lỡ thời gian xuất thủ tốt nhất, nên mới xảy ra bi kịch như bây giờ."

"Đế quốc không đủ sức để nghịch chuyển đại thế, chuyện mà chúng ta cần làm hiện giờ là phải bảo vệ lợi ích hiện hữu, không để cho nhân tộc tiếp tục lớn mạnh!"

Nhưng lời nói "hèn nhát" như vậy làm cho người nghe rất khó tin tưởng rằng nó được phát ra từ miệng của Sư Nhân Hoàng. Nên biết là vào mấy năm trước, ông ta là người kiên định với phe chủ chiến.

Cũng hết cách rồi, đây chính là uy lực nắm đấm của bá chủ đại lực. Sau khi đích thân bị đòn thì mới biết được trọng lượng của bá chủ đại lục.

Ở trước mặt sinh tồn, thù hận chỉ là thứ yếu.

Dã tâm cần có thực lực chèo chống, cuộc đại chiến lần trước đã dập tắt hùng tâm tráng chí tranh đoạt bá quyền đại lục của Ngũ đại Hoàng giả, hiện giờ họ chỉ muốn khôi phục nguyên khí.

Daniel nhìn thoáng qua các Hoàng giả rồi âm thầm thở dài. Nếu như cuộc đại chiến lần trước cũng để cho gã ta nắm quyền chỉ huy, cho dù đánh không lại nhân tộc thì cũng tuyệt đối không bị thất bại thảm hại như vậy.

"Sư Hoàng bệ hạ, đúng là thế cục đại lục đang rất bất lợi cho chúng ta, nhưng Vương quốc Alpha cũng không khá hơn là bao."

"Không còn áp lực từ liên minh nữa, nhân tộc rất khó đoàn kết với nhau. Trong cuộc chiến sau này, cho dù bọn chúng có thể có được một chút ủng hộ thì cường độ cũng sẽ không quá lớn."

"Chỉ cần đánh trọng thương Vương quốc Alpha, chúng ta liền có thể giành được ba mươi năm thời gian để nghỉ ngơi lấy lại sức."

"Vì ba mươi năm yên ổn của Đế quốc, chúng ta nhất định phải tiếp tục duy trì thế công trong cuộc chiến kế tiếp."

Nếu như những vị Hoàng giả này đã không còn dã tâm nữa, vậy thì phải thu nhỏ bánh vẽ lại một chút, để cho họ cảm thấy chỉ cần cố gắng một chút nữa liền có thể thực hiện được.

Chủ yếu vẫn là vì trong nội bộ Đế quốc Thú Nhân có quá nhiều chủng tộc, cho dù là chủ soái thì Daniel vẫn bị các phe kiềm chế.

Ngoài miệng nói muốn đoàn kết, nhưng Ngũ đại Hoàng tộc đã đấu đá với nhau nhiều năm như vậy, không thể nào có chuyện chỉ cần trò chuyện là sẽ cởi bỏ được ngăn cách.

Chuyện có liên quan đến quân quyền sinh tồn của chủng tộc, không ai muốn buông bỏ dễ dàng như vậy. Daniel là thống soái đại quân, nhưng gã ta nhất định phải đồng thời chịu trách nhiệm với Ngũ đại Hoàng giả.

Việc gã tự tác chủ trương trước đó đã gây ra rất nhiều dị nghị. Nhưng vì đã giành được thắng lợi trên chiến trường, nên mọi người đều không bàn về vấn đề này nữa, nhưng hạt giống nghi ngờ đã được gieo xuống.

Điều hòa phân tranh nội bộ cũng là một trong những chức trách của chủ soái. Chuyện này còn khó làm hơn việc đánh thắng trận. ...

Trở lại Sơn Địa Lĩnh, sau khi ngủ một giấc ngon lành, vừa mới thả lỏng tâm tình, Hudson liền bị số liệu trong tay thu hút.

Bắc đại lục chiến loạn không thôi, theo lý mà nói, số lượng nạn dân hẳn nên tiếp đà tăng trưởng mới phải, nhưng trong những ngày gần đây, số lượng di dân không những không tăng mà còn giảm xuống.

"Đám quan viên trong Di dân thự đang làm gì, tại sao số lượng di dân lại đột nhiên giảm xuống?"

Hudson tức giận chất vấn.

Bình Luận (0)
Comment