Người dịch: Whistle
“Bất kể là ai đang đứng sau màn thao thúng chuyện này, phong tỏa kinh tế chỉ có thể nhằm vào những kẻ ngoại lai như chúng ta, căn bản sẽ không ảnh hưởng gì đến đám quý tộc bản địa kia.”
“Muốn xé rách được tấm lưới lớn này thì nhất định phải nhận được sự phối hợp của một bộ phận quý tộc bản địa. Dựa theo tình huống bình thường, bọn hắn chắc chắn sẽ không phối hợp, cho nên chúng ta phải sử dụng đến vũ lực.”
“Quá trình cụ thể như thế nào, mọi người có thể tự mình châm chước. Bất quá nhớ là phải chú ý phân tấc, đừng có ép người ta đến đường cùng.”
“Vạn nhất làm quá mức, bọn hắn từ bỏ luôn việc xây dựng đất phong để dây dưa với chúng ta thì sẽ gặp phải phiền phức lớn.”
Mỗi một vị quý tộc phương bắc đều phát biểu ý kiến của mình, cuộc họp tiến hành đến ngày thứ hai mới kết thúc, đáng nhắc tới là trong khoảng thời gian đó không hề tổ chức buổi yến tiệc nào.
Rõ ràng là đám quý tộc quanh năm suốt tháng sống trên chiến trường này càng chú trọng sự thực dụng hơn là những nghi thức màu mè kia.
......
Quý tộc phương bắc bắt đầu phản kích, quý tộc bản địa của hai quận Wright và Ryton đã lập tức cảm nhận được áp lực.
Nam Sơn kỵ sĩ lĩnh, Kỵ sĩ Coello vừa mới kế thừa lãnh địa chính là kẻ xui xẻo thứ nhất.
Coello vốn không chuẩn bị đi chiếm tiện nghi, dù sao gia tộc của y cũng đã bị tổn thương nguyên khí trong cuộc phản loạn lần này, căn bản là không có vốn liếng để gây chuyện.
Nhưng mà có câu nói là người ngồi trong nhà, “Phúc” từ trên trời rớt xuống. Y chẳng làm gì cả, vậy mà lại có một đội nạn dân đi lạc vào trong lãnh địa.
Nhìn thấy mấy người bạn hàng xóm tung binh cướp người, nhanh chóng bổ sung sức lao động cho lãnh địa, nói không ghen ghét là giả. Dù sao cũng là do nạn dân tự mình đưa tới cửa, cũng không phải là y đi cướp, cho nên liền dứt khoát nhận lấy.
Bổ sung được hơn năm trăm nạn dân, công cuộc xây dựng lại lãnh địa của Coello cũng bắt đầu tiến triển nhanh hơn, làm cho y mỗi ngày đều cảm thấy rất vui vẻ.
Đáng tiếc là ngày vui ngắn chẳng tày gang, còn chưa được hưởng thụ mấy ngày tiền lãi thì chủ nhân của người ta liền chạy tới thỉnh cầu.
Nhìn đống lễ vật trước mắt, Coello hận mình sao phải ở nhà. Đáng tiếc là đối phương cũng không cho y cơ hội cự tuyệt, vừa mới bày tỏ ý đồ đến liền bỏ lễ vật lại rời đi.
Thực lực yếu chính là một cái tội, cúi đầu trước cường giả cũng không tính là mất mặt. Liếc nhìn đám sức lao động miễn phí hơn một tháng kia, Coello nghĩ rằng dù có trả lại thì mình cũng không tính bị thiệt.
Nhưng vấn đề là y chỉ tiếp thu năm trăm nạn dân, kết quả đối phương lại nói Coello thu nhận một ngàn nạn dân. Sau khi tặng quà cảm kích ân tình chăm sóc của y liền bắt đầu đòi lại dân trong thuộc địa.
Đây rõ ràng là đang lường gạt nha, loại chuyện như vậy Coello há có thể thỏa hiệp. Nhưng vấn đề là y thực sự đánh không lại nha!
Trong lãnh địa này, ngoài vị lãnh chúa là hắn ra thì cũng chỉ còn lại có vài tên hộ vệ có vũ trang, số trang bị còn lại đều đã bị mất trong cuộc chiến lúc trước.
Tập hợp một đám nông nô binh đi đánh nhau với một đội quân tinh nhuệ Bắc Cương. Cuộc chiến này còn chưa bắt đầu thì đã biết ai thắng ai bại rồi.
Solo không được thì chơi hội đồng. Là một vị quý tộc đã cắm rễ bản địa nhiều năm, Coello không thiếu quan hệ nhân mạch, tiếc là đa phần những mối quan hệ này đều đang bị mất trong tay phản quân.
Cho dù có người may mắn bảo vệ được truyền thừa thì tình huống hiện giờ cũng chẳng khác y là mấy, tự lo còn khó thì nói gì đến chuyện giúp đỡ người khác?
Bên ngoài quận thì cũng có một chút mối quan hệ, tiếc là y đã xài gần hết những ân tình này vào việc tranh đoạt quyền thừa kế tước vị trước đó rồi.
Quan trọng nhất là, cho dù người ta chịu nể tình ngày trước mà ra tay giúp đỡ, nhưng nước xa không cứu được lửa gần.
“Lão gia, hay là chúng ta cầu viện Thần cung kỵ sĩ đi? Mặc dù không quen không biết, nhưng cô tổ mẫu của ngài đã gả vào gia tộc Koslow, mọi người cũng xem như là thân thích.”
“Quan hệ là hơi xa một chút, nhưng tất cả mọi người là hàng xóm, nếu cứ đứng ngoài xem ngài bị người khác bắt nạt thì thật sự là hơi quá!”
Lời nói của lão quản gia đã nhắc nhở Coello. Nói là thân thích thì quả thật có chút miễn cưỡng, nhưng quan hệ thông gia với gia tộc Koslow thì lại là sự thật.
Đáng tiếc là quan hệ thông gia này đã qua ba thế hệ rồi, phần mộ của người trong cuộc đã mọc cỏ, ngay cả đối tượng thông gia cũng là chi mạch ở Ryton của gia tộc Koslow.
Theo lý mà nói, cho dù có cầu viện thì cũng phải cầu viện thân thích ở quận Ryton mới phải. Đáng tiếc là hiện giờ chi mạch ở quận Ryton ốc còn không mang nổi mình ốc.
Chỉ trách Coello hơi đen, trùng hợp bị kéo vào vòng xoáy này, những người bị để mắt tới cũng không chỉ có một mình y.
Phàm là những quý tộc lãnh chúa không đủ thực lực, lại tham dự việc mang binh trắng trợn cướp đoạt dân trong thuộc địa, toàn bộ đều bị điền tên vào danh sách.
Những người này gần như đồng thời nhận được lễ vật tạ ơn của đám quý tộc phương bắc. Ở trước mặt bọn hắn hiện giờ chỉ có hai con đường, hoặc là chấp nhận phần hữu nghị này rồi giao người, hoặc là đánh một trận.
Thực ra thì chỉ có một con đường có thể chọn.
Không biết là do tình báo sai hay là vì đám quý tộc phương bắc này cố tình gây chuyện. Số lượng nhân khẩu được đòi trả đều vượt qua số lượng thực tế mà bọn hắn đoạt được, thậm chí có nơi còn vượt quá tổng nhân khẩu trong lãnh địa.
Vận may của Hudson không sai, không nhận được sự thăm hỏi ân cần thân thiết của người bạn hàng xóm. Rõ ràng là cái danh “Thần cung kỵ sĩ” vẫn có thể phát huy tác dụng.