Người dịch: Whistle
“Kỵ sĩ Coello, ngươi có chắc là mình không mang binh tham dự chuyện cướp người nhưng lãnh chúa của Phong Diệp trấn vẫn yêu cầu ngươi giao ra một ngàn người chứ?”
Không phải Hudson cảm thấy ngạc nhiên, chỉ riêng chuyện mang binh cướp người đã quá lắm rồi, nếu như chuyện này còn khuếch đại lên, vậy thì chẳng phải sẽ đắc tội với toàn bộ quý tộc trong hai quận này sao?
Những quý tộc có thể thu được đất phong trong hai quận sau cuộc chiến, hoặc là lập được công lao trên chiến trường, hoặc chính thực lực của gia tộc đứng sau đủ mạnh.
Những người kế thừa gia nghiệp giống như Kỵ sĩ Coello đây thật sự là nằm trong phạm trù quả hồng mềm. Nhưng người ta vừa mới gặp đại nạn liền tìm tới cửa bỏ đá xuống giếng, không sợ bị chết đuối trong nước bọt à.
Mặc dù trong giới quý tộc mà nói mấy chuyện thương hại kẻ yếu thì thật sự là rất vớ vẩn, nhưng ở mặt ngoài thì mọi người vẫn phải làm bộ làm tịch một phen.
Nhất là những gia tộc chỉ còn sót lại chi mạch giống như kẻ trước mặt này, ở thời điểm này mà tình nguyện vươn tay ra viện trợ thì sẽ nhận được một danh tiếng tốt.
Nếu không vì danh tiếng, một vị “thân thích” mà từ trước tới giờ đều chưa từng liên lạc tìm tới cửa cầu viện, khả năng cao là Hudson sẽ “không ở nhà”.
“Nam tước Hudson tôn kính, ta có thể dùng vinh quang của gia tộc Ricks để thề, ta tuyệt đối không hề mang binh đi cướp bất kỳ một người dân trong thuộc địa nào. Thậm chí trong một tháng gần đây ta còn không hề ra ngoài.”
“Chắc là ngài cũng nghe được tình huống của gia tộc ta rồi, tinh nhuệ trong nhà đều đã bị huỷ diệt trong cuộc phản loạn. Nếu như không phải lúc đó ta trùng hợp ra ngoài đi thăm một người cậu, sợ là cũng khó thoát một kiếp.”
“Sau cuộc chiến, vì khôi phục lãnh địa, ta đã mang trên người món nợ kếch xù. Đến bây giờ cũng còn chưa kịp gầy dựng tư quân của gia tộc, làm sao có thể mang binh ra ngoài cướp bóc được.”
“Nếu như nói có chuyện gì liên quan đến Phong Diệp Lĩnh thì đó chính là vài ngày trước có một đội nạn dân đi lạc vào lãnh địa của ta. Ta thấy bọn hắn thực sự là quá đáng thương nên liền thu nhận.”
Nghe xong Coello giải thích, Hudson chỉ muốn nói dkm! Cái gì mà nạn dân đi lạc, rõ ràng là dân trong thuộc địa mới đúng.
Chỉ là không biết là do thủ hạ của tên khốn nào làm mất người trên đường đi, đám nạn dân này đánh bậy đánh liền xông vào lãnh địa của ông bạn hàng xóm tốt tên Coello này.
Trên trời rớt bánh có nhân cũng không nhất định là chuyện tốt. Những kẻ không có thực lực như Coello liền bị cái bánh có nhân này đập cho choáng váng.
Lãnh chúa của Phong Diệp trấn không dám tìm Hudson đòi người, nên chỉ có thể đi tìm quả hồng mềm như Coello để bù đắp thiệt hại.
Có lẽ không chỉ có mỗi một kẻ xui xẻo là y, dù sao đối với nạn dân thì việc lạc đường là chuyện vô cùng bình thường.
Coi như là đi theo đại bộ đội thì cũng thường xuyên có người bị tụt lại phía sau. Nhất là những lúc chạy đi đào rau dại, tìm vỏ cây lót dạ thì dễ bị lạc.
Nghĩ tới lĩnh dân của mình cứ như vậy rơi vào trong tay người khác, trong lòng Hudson cũng cảm thấy rất khó chịu. Nhưng ít nhiều gì cũng phải nói mấy lời an ủi.
“Kỵ sĩ Coello, nếu như những chuyện mà ngươi nói là thật, ta tình nguyện đứng ra làm người hoà giải, cởi bỏ sự hiểu lầm này.”
“Bất quá quyền sở hữu của những người dân trong thuộc địa này thì vẫn cần các ngươi tự mình đàm luận. Đám người Bắc Cương đã quen với việc kiêu ngạo, chưa chắc sẽ đồng ý để ta đứng ra hòa giải.”
“Đề nghị của ta là ngươi vẫn nên tăng cường thực lực cho binh lính mình trước đi. Cho dù là nông nô binh có sức chiến đấu thấp hèn hì cũng tốt hơn là không có!”
Bán một cái nhân tình thì được, nhưng giúp đánh nhau là chuyện không thể nào, quan hệ song phương còn chưa thân thiết tới mức đó.
Sức chiến đấu cụ thể của binh sĩ Bắc Cương như thế nào còn không biết, dù sao cũng là những người từng lên chiến trường choảng nhau với thú nhân, nếu như thật sự phải đánh, thiệt hại chắc chắn sẽ không nhỏ.
Vừa nhìn liền biết gã Kỵ sĩ Coello trước mặt này là một kẻ nghèo rồi, có lẽ ngay cả phí đốt chôn cũng chẳng bỏ ra nổi, Hudson không muốn làm mấy chuyện lỗ vốn này đâu.
Bất quá là một thương nhân buôn bán vũ khí hợp cách, Hudson sẽ không bỏ rơi bất kỳ một vị khách hàng tiềm năng nào.
Tầng lớp quý tộc là xã hội của quan hệ, có thêm một vị khách hàng thì tương đương với việc có thêm một nhóm khách hàng.
Chỉ cần sản phẩm tốt, mọi người sẽ không keo kiệt mà đề cử cho đám thân bằng hảo hữu.
Loại ân huệ không cần chi phí này vẫn luôn được các quý tộc yêu thích nhất.
“Đa tạ ngài giúp đỡ, tước sĩ Hudson. Ân tình của ngài, gia tộc Ricks sẽ vĩnh viễn không quên!”
Mặc dù chỉ là đứng ra hoà giải, nhưng Coello vẫn vô cùng cảm kích. Bằng vào quan hệ của song phương, có thể làm đến bước này đã rất tốt rồi.
Nếu như Hudson xuất binh giúp y đánh một trận, sợ là gia tộc Ricks, chỉ còn một mình y, sẽ không thể trả nổi món nợ ân tình này.
Không có vô duyên vô cớ yêu, cũng không có vô duyên vô cớ hận, nếu như thiếu nhiều nợ nhân tình của đại nhân vật thì cũng chỉ có thể lấy mạng đi trả.
Mặc dù đều là quý tộc nằm ở tầng dưới chót của vương quốc, nhưng trong mắt của gia tộc Ricks thì Hudson cũng được xem là một vị đại nhân vật.
Là chủ nhà, Hudson vô cùng nhiệt tình mang theo Coello đi thăm kho quân giới của mình.
Mặc dù cũng chỉ là những binh khí làm bằng sắt bình thường, nhưng số lượng khổng lồ kia vẫn là cho vị Kỵ sĩ trẻ tuổi này cảm thấy rất rung động.
Cuối cùng Hudson còn đồng ý bán trả góp cho y, nhưng điều kiện tiên quyết là phải bỏ ra vật thật để thế chắp, cuối cùng hắn đã bán thành công hai trăm “đầu mâu”.
Không sai, chỉ có đầu mầu được gắn trên cây trường mâu. Một mặt là Hudson không có nhiều vật liệu như vậy để chế tác thân mâu, một mặt là vị khách hàng này thật sự là quá nghèo.