Người dịch: Whistle
Chỉ là một hợp đồng nhỏ trị giá hai trăm kim tệ mà cũng phải trả góp, dùng vật thật cầm cố, thật sự là làm cho Hudson cũng phải cạn lời.
Hợp đồng nhỏ thì cũng phải bán, toàn bộ đều là đầu mâu không đủ một foot (30,48cm), căn bản liền không cần bao nhiêu sắt.
Chi phí cùng lắm chỉ có một hai viên ngân tệ, Hudson lại dám chào giá thành phẩm là 10 ngân tệ. Những khách hàng trả góp giống như Coello thì đương nhiên là còn phải thêm tiền.
Nhất kim tệ một cái, thật sự là giá hữu tình. Trong thời điểm mà thế cục hai quận đang khẩn trương như vậy, có thể cho nợ một đống vũ khí trang bị thì đã là ân tình rồi.
Trên thị trường buôn bán vũ khí, không có người nào dám cho lãnh chúa đất phong vay nợ. Ngay cả đám thương nhân dám cho Quốc vương vay nặng lãi khi nhìn thấy lãnh chúa đất phong cũng phải đi đường vòng.
Không vì nguyên nhân gì khác, chẳng qua là vì nợ này quá khó đòi. Không phải là vấn đề bọn hắn có muốn hay không, mà là những quý tộc lãnh chúa khi đã đi đến bước này thì sẽ không có năng lực trả nợ nữa.
Không có tiền chính là không có tiền, chẳng lẽ bọn họ còn có thể vì tiền mà làm gì một vị quý tộc vĩ đại hay sao?
Về phương diện này thì đám lãnh chúa quý tộc phương bắc là những người có quyền lên tiếng nhất.
Nếu như may mắn thì còn có thể thu được nô lệ thú nhân để gán nợ; Nếu như xui thì không chừng ngay cả người đi vay cũng không còn.
Xác suất mà người thừa kế thực hiện lời hứa là 0%, kiện tụng cũng không có tác dụng, trong luật mà mỗi một vị quý tộc đều ban hành có ghi: Vay nặng lãi là hợp pháp.
Điều luật này dùng để ràng buộc tín dự cho mọi người trả tiền, mà không phải là tiện tay chế định ra.
Đương nhiên, chuyện này cũng không có quan hệ gì lớn với Hudson. Hợp động nhỏ như vậy, người đi vay còn là hàng xóm, nguy hiểm thật sự là có hạn.
Vạn sự khởi đầu nan, sau khi chốt được đơn hàng đầu tiên thì các đơn hàng sau sẽ dễ hơn rất nhiều.
Không biết là do tâm hữu linh tê hay là vì nhận được tin tức. Ngày kế tiếp liền có hai ông bạn hàng xóm ở gần đó cũng chạy tới thăm hỏi.
Hai người này cũng giống như kẻ xui xẻo Coello kia vậy, đều bị lãnh chúa của Phong Diệp trấn ân cần thăm hỏi.
Nhưng cũng có chỗ khác, Coello là họa từ trên trời rơi xuống, hai tên này cũng không tham dự vào chuyện mang binh cướp người, chỉ là tiện đường nhặt được một vài tên nạn dân thôi.
Mặc dù cách làm này có chút giống với phương pháp mà Hudson đã sử dụng trước đó, nhưng đây tuyệt đối không phải là do hắn dạy hư. Đến giờ mà chủ nhân của người ta còn không tìm tới cửa thì đã chứng minh được nhân phẩm của hắn.
Một con dê cũng là đuổi, một đàn dê cũng là đuổi. Dù sao chỉ là làm một người đứng ra hoà giải mà thôi, cuối cùng có thể thành công hay không còn phải xem bọn họ, Hudson không ngại đem một phần ân tình bán đi ba lần.
Về phần chào hàng vũ khí, đây chẳng qua chỉ là thuận tiện mà thôi. Cũng không phải là Hudson muốn kiếm tiền của bọn họ, mà là hắn đang lấy tiền để giúp họ làm việc.
Dù chỉ là nông nô binh, nhưng nếu như được cầm vũ khí bằng sắt thì cũng có lực sát thương nhất định.
Cầm trường mâu dài bốn năm mét bày trận xuất kích, cho dù không giết được người thì cũng có thể dọa sợ không ít người.
Nếu như thật sự đánh nhau, mấy trăm nông nô binh ít nhất cũng có thể đánh ra chiến tích lấy 30-50 người đổi 1 người, nếu như vận may tốt một chút, không chừng còn có thể phá kỷ lục lấy 10 đổi 1 hay là 8 đổi 1.
Dù sao địch nhân cũng là quân tinh nhuệ đến từ Bắc Cương, có thể lấy gấp tám, gấp mười lần thương vong ra đổi với địch nhân thì cũng không tính là chịu thiệt.
Nhưng đó chỉ là sức mạnh ở trên bàn đàm phán. Nếu như thật sự ở trên chiến trường mà có thực lực đánh giết 10 người của đối phương thì chắc là cũng đủ để khiến cho lãnh chúa Phong Diệp trấn phải suy nghĩ lại.
Những lãnh chúa đã phát triển, dân số nhiều, thỉnh thoảng có thể qua kiếm hàng xóm làm một trận, cho dù tử thương mấy chục người cũng không thành vấn đề.
Đối với những lãnh chúa phương bắc mới gầy dựng sự nghiệp, mỗi một sức lao động trong lãnh địa đều là bảo vật đắt giá, nhất là những binh lính tinh nhuệ khổ luyện kia.
Một trận thiệt hại vài người, hơn mười người, nhìn thì giống như vấn đề không lớn, nhưng phiền phức ở chỗ nơi này không phải Bắc Cương, bọn họ không có năng lực để bổ sung kịp thời.
Tổng cộng cũng chỉ có mấy trăm binh lính, chỉ cần mấy cuộc xung đột nhỏ liền hao tổn hết một phần mười binh lực, bọn họ căn bản không chơi nổi.
Là địa đầu xà ở nơi này, quý tộc bản địa cũng sẽ không dễ dàng khuất phục như vậy. Dù sao giữa quý tộc cũng đã có quy củ, không quan tâm là đang pk đến tình trạng nào, dù sao thì cũng không thể giết quý tộc.
Thất bại một lần chỉ là vừa mới bắt đầu, sau đó liền hô bằng gọi hữu, nghĩ biện pháp lấy lại danh dự.
Một khi chiến hỏa được nhen nhóm thì chỉ có thể đánh thêm mấy lần, đánh cho đối phương chịu phục mới có thể kết thúc phân tranh.
Chém chém giết giết chỉ là gia vị trong cuộc sống của giới quý tộc, trong đó đa phần vẫn là đạo lí đối nhân xử thế, người thông minh đều biết cân nhắc lợi và hại.
......
Phong Diệp trấn, Kettler vừa mới ước định thời gian động thủ với đám đồng minh Bắc Cương, đang chuẩn bị đồng thời động thủ với mọi người, tạo áp lực cho quý tộc bản địa thì nhận được thư mời của Hudson.
“Chú Holman, dường như cháu đã làm ra một chuyện ngu xuẩn!”
Trong khi nói chuyện, Kettler đưa bức thư trong tay cho Holman. Hai đầu lông mày hiện lên vẻ vẻ u sầu nồng đậm, giống như đang vô cùng chán nản.
Trong mắt người bình thường thì đây chỉ là một bức thư hoà giải, nhưng theo cái nhìn của Nam tước Kettler, đây chính là tín hiệu mà ba tên Kỵ sĩ đang phụ thuộc vào sơn mạch Salam của Hudson.