Người dịch: Whistle
Nếu như xử lý không thích đáng, trong tương lai, một khi song phương phát sinh xung đột, y cần phải đối mặt với một Nam tước lĩnh + 3 Kỵ sĩ lĩnh.
Càng làm cho Kettler cạn lời hơn là loại cục diện bị động này lại do chính tay y tạo ra.
Tặng tiểu để cho một đối thủ cạnh tranh tiềm tàng, chỉ cần nghĩ đến chuyện này thôi là Nam tước Kettler đã hận không thể tát cho mình một cái bạt tai rồi.
Làm hàng xóm của “Sơn Địa Nam Tước” đại danh đỉnh đỉnh đã đủ cực khổ rồi, bây giờ còn tặng thêm cho đối phương ba Kỵ sĩ lĩnh.
Mặc dù từ nội dung trên thư mời đến xem thì các phương chưa thực sự tiến lại gần nhau, nhưng theo cái nhìn của Nam tước Kettler thì đây chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian.
“Kettler, chuyện này không thể trách cháu được. Lãnh địa muốn phát triển liền không thể rời bỏ dân trong thuộc địa. Cho dù có thể quay ngược thời gian thì chúng ta nhất định cũng phải làm như vậy.”
“Ba tên Kỵ sĩ xui xẻo này muốn kết minh với Sơn Địa Nam Tước, nhưng mà phải được đối phương tiếp nhận mới được. Trong tình huống mà thực lực song phương cách biệt khá xa, nói là kết minh nhưng thực tế là đang phụ thuộc.”
“Thực lực và vị trí địa lý đã quyết định là 3 Kỵ sĩ lĩnh này nhất định phải lựa chọn giữa chúng ta và Sơn Địa Nam Tước. Giữa quý tộc phương bắc và phương nam đã tồn tại ngăn cách, cho dù chúng ta nguyện ý đưa ra cành ô liu thì bọn hắn cũng sẽ nghiêng về phía Sơn Địa Nam Tước kia thôi.”
“Bây giờ chẳng qua là làm cho chuyện này đến trước thời hạn mà thôi. Vì lấy được sức lao động để phát triển lãnh địa, trả một cái giá lớn như vậy vẫn là đáng giá.”
“Phiền toái duy nhất chính là vị Sơn Địa Nam Tước kia cũng tham dự vào chuyện này, nếu như chúng ta còn tiến tục đe doạ, sợ là bọn hắn sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.”
Ngoài miệng nói rất hời hợt, nhưng ở trong nội tâm của Kỵ sĩ Holman thì lại không nhẹ nhõm như vậy. Một cái gia tộc Koslow cũng đã khó dây dưa rồi, bây giờ lại có thêm 3 tên Kỵ sĩ của tiểu gia tộc, có thể nói là đã lấp kín triệt để con đường phát triển ở phía nam của bọn họ.
Nếu chỉ là như vậy thì cũng không phải là không thể chịu đựng. Phiền toái hơn là nếu không thể xử lý tốt quan hệ của song phương, cho dù Diệp Phong Lĩnh có muốn đổi phương hướng phát triển cũng phải luôn luôn lo lắng đề phòng bị đâm sau lưng.
Đều là bị ép phải như vậy, Diệp Phong Lĩnh còn có mấy mảnh thuộc địa ở bên ngoài nữa. Nếu như là đại quý tộc, nhiều thêm mấy mảnh thuộc địa thì cũng có thể chăm sóc được hết. Nhưng một Nam tước lĩnh nhỏ nhỏ thì không, muốn phát triển thì nhất định phải tập trung lãnh địa lại.
Ở giữa các lãnh địa có nhiều quý tộc khác như vậy, muốn tập trung lãnh địa thì nhất định phải trao đổi với những người bạn hàng xóm này. Mà những chuyện dính đến lợi ích thì sẽ rất khó thương lượng thành công trong một thời gian ngắn.
Khả năng cao là phải lên chiến trường mới có thể giải quyết được phong ba trong vụ đổi chỗ này. Có thể nói, ngay từ đầu thì đám quý tộc Bắc Cương đã bị Bá tước Pierce ép phải chui vào trong cái hố chiến tranh này rồi.
Phong ba cướp người hiện giờ chỉ là đang cung cấp cho mọi người một cái cớ hợp lý để sáp lá cà mà thôi. Trên danh nghĩa là đòi lại dân trong thuộc địa, nhưng trên thực tế bọn họ không chỉ muốn người, mà còn muốn mượn cơ hội này để làm cho những người bạn hàng xóm này chấp nhận đổi chỗ.
Bằng vào thực lực quân sự trong tay, đại bộ phận quý tộc Bắc Cương đều có thực lực ép cho những ông bạn hàng xóm phải thỏa hiệp. Nhưng vận may của Kettler không tốt, biên giới phía nam xuất hiện một hàng xóm rất mạnh.
Biện pháp tốt nhất đương nhiên là đánh cho người bạn này tàn phế, dựa vào vũ lực để giải quyết tai họa ngầm này, tiếc là thực lực của y có hạn, không đủ sức để động thủ.
Nếu như có thể giống như Nam tước Sith, tay cầm tám trăm hùng binh, Kettler tuyệt đối sẽ không quấn quít như vậy.
......
Tia nắng nhu hòa rọi xuống mặt đất, Hoán Hoa Khê đang chảy ầm ầm không ngừng, trong làn gió thu lại tràn đầy ý vị.
Đây là đường ranh giới giữa Sơn Địa lĩnh và Diệp Phong lĩnh, hai bên bờ Hoán Hoa Khê có thể nói là giống như hai thế giới. Một bên cỏ mọc um tùm, chim thú khắp nơi, một bên là nông nô đang vất vả cần cù làm việc.
Mặc dù mùa này không thu hoạch được bao nhiêu, nhưng thịt muỗi cũng là thịt. Đối với những nông nô đời đời đều giao thiệp với hoa màu mài nói, mỗi một hạt lương thực đều là bảo vật đắt giá.
Quan trọng nhất là khi bắt đầu làm việc sau thì tiêu chuẩn cơm nước cũng sẽ tăng lên. Vốn chỉ có thể nhận được tiêu chuẩn thấp nhất để sinh hoạt, nay lại trực tiếp tăng lên hơn 50%.
Từ năm phần no bụng đã biến thành tám phần no bụng, đối với những nông nô vừa mới trải qua chiến loạn mà nói, cuộc hiện hiện giờ đã là một sự đột phá không tầm thường.
Một cây cầu đá không đáng chú ý đang ngăn cách hai bên, năm vị lãnh chúa đang tập họp lại, cùng nhau bàn luận đại kế phát triển vùng nam bộ của quận Wright trong tương lai.
Hudson liếc mắt nhìn đội ngũ mà ba tên Kỵ sĩ kiếm ra rồi mỉm cười gật đầu chào hỏi với bọn hắn một cái.
Đám ô hợp cũng là lính, không đánh được thì cũng có thể dùng để dọa người.
Trước khi trải qua thực chiến thì làm gì có ai biết được tám trăm tên ô hợp có thể gây ra bao nhiêu lực sát thương.
Có lẽ năm mươi, có lẽ ba mươi, nhưng đối với Nam tước Kettler mà nói, mặc kệ số liệu này là bao nhiêu thì cũng đều lợi bất cập hại.
Quan trọng nhất là đối diện còn có tư quân của Sơn Địa Nam Tước, chỉ vừa nhìn sơ qua liền biết là ba trăm binh lính mà Hudson mang tới đều là quân tinh nhuệ trong vương quốc.
Bước đi chỉnh tề như một, rõ ràng chỉ có 300 người, nhưng lại tạo ra khí thể của thiên quân vạn mã, rất có lực uy hiếp.
So ra thì khí thế của ba trăm quân tinh nhuệ Bắc Cuong do Nam tước Kettler thống lĩnh lại rơi vào thế hạ phong.