Người dịch: Whistle
Hai đội ngũ tràn ngập sát khí đứng cách một dòng suối nhỏ bắt đầu giằng co. Trong phạm vi bao phủ của sát khí, tám trăm tên tạp binh ở bên cạnh chỉ cảm thấy toàn thân khó chịu.
Cảnh tượng trước mắt đã làm cho Nam tước Kettler, vốn còn có chút tâm tư nhỏ, triệt để từ bỏ luôn ý niệm không thiết thực trong lòng.
Đội hình này, sát khí này, chỉ cần nhìn vào liền biết là tinh binh bách chiến. Mặc dù một đội quân như vậy xuất hiện trong tay một vị tiểu quý tộc phương nam thì có vẻ hơi đột ngột, nhưng Kettler càng muốn tin tưởng vào con mắt của mình hơn.
Năm người liếc mắt nhìn nhau rồi lần lượt bước lên cầu đá, quân đội song phương đều lui lại trăm mét, lấy đó làm thành ý đàm phán.
Trên lý luận mà nói, cuộc đàm phán giữa các quý tộc trong vương quốc đều không hề tồn tại tai họa ngầm gì. Ai cũng không dám ra tay ám toán đối phương ở một nơi như thế này.
Bất quá Hudson vẫn không hề buông lỏng cảnh giác, nhìn con gấu con đang nằm trên bả vai, đây là bảo tiêu của hắn.
Con gấu nhỏ này nhìn thì rất dễ thương, nhưng sức chiến đấu của nó thì lại không dễ thương chút nào. Trông bộ móng vuốt nhỏ không đáng chú ý vậy thôi, chỉ cần một vả liền có thể đánh gãy một cái cây to bằng miệng chén.
Là người đề xuất tổ chức hội nghị hoà giải, Hudson việc nhân đức không nhường ai mở miệng nói đầu tiên: “Hoan nghênh các vị tới làm khách ở Sơn Địa lĩnh.”
“Chúng ta vốn nên gặp mặt trong một buổi yến tiệc, tiếc là bởi vì lãnh địa đơn sơ nên không có cách nào tiếp đãi các vị, chỉ có thể chọn nơi non xanh nước biếc này để mọi người gặp mặt một lần.”
Bên ngoài đều gọi nơi này là Sơn Địa lĩnh, Hudson cũng chỉ có thể gọi theo mọi người, bỏ đi cái tên Salam lĩnh đếch ra gì kia.
Không có người nào sẽ coi mấy lời khách sao này là thật, không thể nào tổ chức được một buổi yến tiệc chẳng qua chỉ là nói nhảm, nguyên nhân thật sự là vì Hudson không muốn chiêu đãi hơn một ngàn người ăn uống ngủ nghỉ.
Nhà địa chủ cũng không cso dư lương thực, muốn có một cuộc sống tốt thì nhất định phải tính toán tỉ mỉ. Nhưng chi tiêu không cần thiết có thể tiết kiệm liền tiết kiệm.
Mặc dù bán ra ba nhóm vũ khí, nhưng đại bộ phận đều là thiếu nợ. Tiền mặt mà hắn có thể lấy được cũng chưa tới một trăm kim tệ.
Hudson cũng không muốn vì một buổi yến tiệc mà tiêu hao hết số tài chính mà mình phải vất vả lắm mới kiếm được.
“Nam tước Hudson khách khí, đã sớm nghe qua đại danh của Thần cung kỵ sĩ. Vốn nên sớm tới bái phỏng hàng xóm, chỉ là trong lãnh địa có quá nhiều sự vụ, nên không có thời gian tới thăm.”
“Hôm nay có thể gặp nhau bên một dòng suối nhỏ cũng là một chuyện tốt. Không chừng còn có thể để cho hậu bối một câu chuyện truyền kỳ cố sự, để cho những người ngâm thơ rong truyền tụng.”
Nam tước Kettler cởi mở nói.
Bận rộn sự vụ trong lãnh địa đương nhiên là đang nói nhảm, trừ ba trăm đại binh mà y mang tới, toàn bộ Diệp Phong lĩnh cũng chẳng tìm thấy một người sống nào, đương nhiên sẽ không có chuyện bận rộn sự vụ.
Bất quá Nam tước Kettler lại rất hài lòng về địa điểm gặp mặt này. Là một vị quý tộc Bắc Cương, có dự yến hội hay không cũng không quan trọng, quan trọng là phải được đảm bảo an toàn.
Mặc dù cách nhau một dòng suối nhỏ cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng, nhưng ít nhất có thể cam đoan y không bị đánh lén.
Dù là giữa các quý tộc rất hiếm khi phát sinh loại chuyện bại hoại nhân phẩm này, nhưng mà trên chiến trường Bắc Cương thì việc đánh lén lẫn nhau lại là trạng thái bình thường. Bản năng quen thuộc từ trong nội tâm này làm cho Kettler vẫn luôn duy trì cảnh giác.
Hai vị Nam tước thổi phồng nhau một hồi, ba tên Kỵ sĩ chỉ đành ở bên cạnh lúng túng nhìn xem. Thân phận địa vị và thực lực không ngang nhau làm cho cho bọn hắn rất khó chen miệng vào trong cuộc nói chuyện này.
Sau khi song phương bày tỏ thiện ý , Hudson cố ý lui về sau một bước nói: “Hôm nay mời bốn vị tới đây chủ yếu là vì cởi bỏ một vài hiểu lầm không cần thiết.”
“Mọi người đều là hàng xóm láng giềng, những năm sau này nhất định sẽ phải giao thiệp với nhau. Xảy ra một chút ma sát là chuyện không thể tránh khỏi, một chút vấn đề nhỏ thì cũng không cần thiết phải tính toán chi li.”
“Hy vọng mọi người có thể phát huy tinh thần đoàn kết của một quý tộc trong vương quốc Alpha mà giải quyết tốt chuyện hiểu lầm này, tạo dựng một khu vực nam bộ quận Wright ổn định, hài hòa.”
Tất cả đều là lời từ đáy lòng, mặc dù Hudson là một thương nhân buôn bán vũ khí, nhưng bây giờ hắn thật sự không hy vọng thế cục này sụp đổ.
Thế cục khẩn trương giằng co càng lâu thì các phương mới không ngừng mở rộng quân bị, chuyện làm ăn của hắn mới có thể làm tiếp.
Trực tiếp phát sinh trận doanh đối kháng, thế cục xung đột thăng cấp thì quả thật có thể kiếm lớn một đợt, chỉ khi nào phân ra thắng bại thì việc kinh doanh của hắn mới kết thúc.
Mấu chốt nhất vẫn là lãnh địa còn chưa phát triển, bất luận là phương nào đạt được thắng lợi, Hudson đều không thể ứng đối với tình thế hỗn loạn sau đó.
Sau khi nhường lại vị trí, Hudson liền làm một vị ăn dưa quần chúng, ở bên cạnh lặng lẽ nhìn 4 người cò kè mặc cả.
Chỉ khi cuộc đàm phán này tới lúc sắp tan vỡ thì hắn mới nhảy vào giảng hòa một chút, để cho cuộc đàm phán này có thể tiếp tục.
Không thể không thừa nhận, giữa quý tộc và giữa quý cũng có cách biệt. Cho dù là 3 vs 1, nhưng Nam tước Kettler đều đang đại chiếm thượng phong.
Quan trọng nhất là, toàn bộ quá trình người ta đều không hề sử dụng vũ lực uy hiếp, chỉ nắm chặt lấy tinh thần quý tộc , tinh thần kỵ sĩ...... Mấy loại đại đạo lý đường hoàng biện luận với ba người còn lại.
Dù là ở ngoài nhưng Hudson cũng không tìm được chứng cớ là y đang lấy mạnh hiếp yếu, cho nên hắn không có cơ hội tham gia, rốt cuộc thì hắn cũng chỉ là người hoà giải chứ không phải là người trong cuộc, không thể nghiêng về một phe một cách trắng trợn như vậy.