Người dịch: Whistle
“Bốn vị, thời gian hiện giờ đã không còn sớm. Nếu cứ tiếp tục dây dưa tại một vài chi tiết thì sợ là có kéo tới trời tối cũng không có kết quả, không bằng song phương đều lui lại một bước.”
“Thực ra cũng không phải là hoàn toàn không có cách nào xác định được nhân số của dân trong thuộc địa.”
“Mặc dù trước đó Phong Diệp trấn là một tòa đại trấn, nhưng sau khi trải qua Khô Lâu Hội làm loạn, số người sống sót cũng chỉ còn lại một hai phần mười.”
“Diện tích của Phong Diệp lĩnh hiện giờ cũng chỉ bằng 1⁄3 diện tích của Phong Diệp trấn cũ, nếu như suy tính từ trong danh sách nhân khẩu thì có thể đại khái tính ra số lượng người sống sót.”
“Còn phải cân nhắc đến khoảng thời hai tháng ở giữa, số lượng nhân khẩu lại suy giảm thêm một bước, cùng với số nạn dân đào vong bốn phía, cộng thêm một số yếu tố về con người.”
“Cuối cùng liền có thể tính ra đại khái nhân khẩu đã tiến vào lãnh địa của Kỵ sĩ Coello, Kỵ sĩ Roman và Kỵ sĩ Valov.”
“Tổng nhân số hẳn là khoảng chừng năm trăm người. Cho dù có chênh lệch thì cũng không thể để cho ba vị Kỵ sĩ thu lưu nạn dân trong một thời gian dài như vậy phải toi công bận rộn một trận được, đúng không?” Hudson hùng hồn nói.
Nhất là khi nói đến câu “một số yếu tố về con người” thì mặt đều không đổi sắc, dường như chuyện này thật sự chẳng liên quan gì đến hắn vậy.
Bất quá Hudson lại thật sự không sợ nhắc tới vấn đề này. Hắn cũng được thừa kế một bộ phận đất đai của Phong Diệp trấn, nên việc thừa kế luôn một bộ phận dân trong thuộc địa cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Nếu như không phải vì chủ ý tướng ăn thì hắn còn phải chạy đi tìm hàng xóm đòi người nữa. Đương nhiên, loại chuyện này chỉ có thể nghĩ mà thôi.
Mặc dù Hudson không có giao tiếp với đám người này, nhưng không có nghĩa là gia tộc Koslow không có. Cho dù không phải họ hàng gần thì cũng có một phần quan hệ ân tình.
Nếu là bỏ đá xuống giếng ngay vào lúc này, danh tiếng mà hắn vất vả lắm mới tích lũy được trong giới quý tộc sẽ bị mất hết.
Hơn nữa cũng không phải chỉ có mỗi một loại phương thức thu lợi. So với việc trực tiếp tới cửa cướp người, hắn còn có thể thông qua những thủ đoạn mờ mịt khác để khiến những thứ sức lao động này cho hắn sử dụng.
Tỉ như nói: việc nung than củi đã bị Hudson mượn thời cơ bán vũ khí rồi thuận tiện bao luôn ra bên ngoài.
Hiện giờ thì ba vị hàng xóm tốt này đã bắt đầu một cuộc sống đốt than để trả nợ. Hóa giải áp lực không đủ sản lượng than củi của khu mỏ Salam.
Nếu như không phải ba người này đang làm việc cho mình thì trong những thời điểm như thế này Hudson cũng sẽ không kéo bọn hắn một cái.
Vừa dứt lời, lông mày của Nam tước Kettler liền nhíu chặt lại. Số lượng này chênh lệch rất nhiều so với con số mong muốn trong lòng y.
Thực ra Nam tước Kettler cũng biết là sau khi trải qua chiến tranh thì dân trong thuộc địa của mình cũng chẳng còn lại bao nhiêu.
Chỉ là khi nhìn thấy ba tên hàng xóm là Kỵ sĩ Coello, Kỵ sĩ Roman và Kỵ sĩ Valov dễ ức hiếp nên mới muốn thuận thế dọa nạt một phen.
Đáng tiếc bây giờ ba quả hồng mềm này đã ôm được một cái đùi, làm cho kế hoạch của y không cách nào được toại nguyện.
“Dân chúng của Diệp Phong lĩnh đã phân tán khắp bốn phía, không chỉ tiến vào lãnh địa của Kỵ sĩ Coello, Kỵ sĩ Roman và Kỵ sĩ Valov, còn có một bộ phận đã tiến đến lãnh địa của các quý tộc ở bắc bộ, đông bộ, tây bộ.”
“Bởi vì chiến loạn nên bây giờ không có cách nào để tính một cách chính xác số dân đã tiến vào mỗi khu vực.”
“Bất quá nếu Nam tước Hudson đã mở miệng, vậy thì cứ xem như có 500 dân trong thuộc địa đã tiến vào khu vực phía nam đi. Bất quá số lượng thanh niên trai tráng không được thấp hơn 1⁄4.”
Nghe được lời nói bóng gió, Hudson thuận thế gật đầu một cái. Ba người Coello, Roman, Valov cũng thu nhận được gần 1000 người từ bên ngoài, có thể giữ được một nửa cũng đã là tốt rồi.
Cộng thêm dân chúng vốn có trong lãnh địa của ba nhà, tổng nhân khẩu vẫn có hơn ngàn người, sẽ không có ảnh hưởng gì quá lớn đến việc sản xuất than củi.
Về phần những quý tộc khác có biên giới giáp với Diệp Phong lĩnh thì lại không liên quan gì đến Hudson, hắn cũng chẳng quan tâm đến sự sống chết của mấy tên đó.
Nếu Nam tước Kettler đã chịu nể mặt Hudson, vậy thì hắn cũng phải cho lại người ta một chút thể diện, đừng có chuyện gì cũng phải nhúng tay vào.
Dưới sự chứng kiến của Hudson, sau khi trải qua một cuộc thương lượng hòa bình, cuối cùng thì bốn thế lực đã ký kết hiệp định trên cầu đá phía trên Hoán Hoa Khê, khói lửa ở nam bộ quận Wright cũng được lắng lại.
Vũ trang du hành đã kết thúc, đương nhiên là ai về nhà nấy. Nhiều cái mồm đang há như vậy, lãnh chúa Hudson bớt ăn bớt mặc cũng sẽ không lưu người lại ăn cơm.
Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật.
Sau khi tận mắt nhìn thấy quân dung của binh sĩ Bắc Cương, cuối cùng Hudson cũng hiểu được lý do tại sao đám người phương bắc kia có thể đoạt thức ăn trước miệng gia tộc Dalton rồi.
Chỉ là một đội quân 300 người mà đã có năm mươi tên kỵ binh mặc giáp, cho dù là bộ binh bình thường thì cũng được mang giáp da trên người.
Từ xa nhìn lại cũng có thểm cảm nhận được sát khí bốc lên, hiển nhiên là đã không ít giết người.
Không giống với đám lính tinh nhuệ hàng lởm mà Hudson tạo ra, nhìn vào thì đúng là khí thế như hồng, tốc độ chạy cũng là nhất lưu, nhưng năng lực thực chiến thì hắn lại không chắc lắm.
Toàn bộ đều là bộ binh, trang bị thì chỉ có món binh khí trong tay là tạm được. Số lượng giáp da cũng mới hơn một trăm, còn lại chỉ có thể cầm giáp vải tới góp đủ số.
May mắn đối phương là một người thông minh, tâm tư tương đối nhiều, vừa ra trận liền bị khí thế bàng bạc hù dọa.
Nếu như đụng phải một tên ngốc mơ mơ màng màng, một lời không hợp liền trực tiếp giao chiến, lúc đó thì thật sự là thắng bại khó liệu.