Người dịch: Whistle
Nếu như không nhờ có Thần tiễn thủ Hudson có khả năng phá vỡ áo giáp của kỵ binh một cách dễ dàng thì cho dù là có ưu thế gấp mấy lần binh lực, trận chiến này vẫn là không có cách nào đánh.
Ba trăm tên lão binh trong tay Hudson cũng xem như không tệ, mặc dù còn cách tinh nhuệ chân chính một đoạn nữa. Nhưng dọc đường đều là bách chiến bách thắng, chiến tích huy hoàng, tạo ra sự tự tin cực lớn cho các binh sinh.
800 tên ô hợp mà ba gã Kỵ sĩ Coello, Kỵ sĩ Roman và Kỵ sĩ Valov mang tới thực sự là đang làm trò cười.
Thanh niên trai tráng còn không đến một nửa, còn lại đều là người già, thiếu niên, thậm chí còn có cả nữ nhân ở trong đội hình.
Chỉ cần năm mươi tên kỵ binh mặc giáp xung phong thì chắc là đội quân này sẽ tan vỡ, cung binh bình thường không thể phá được lớp phòng ngự của áo giáp. Có thể lấy được chiến tích như vậy thật sự là do Thần Hi chi chủ phù hộ.
Không hề nghi ngờ, gia tộc ở sau lưng của đám quý tộc phương bắc xuôi nam lần đầu đã bỏ hết vốn liếng. Nếu không thì sẽ không dễ dàng gì kiếm được những món trang bị có giá trị không nhỏ này.
Xem ra ngay từ lúc đầu thì họ đã cân nhắc đến vấn đề khi thiệt hại binh sĩ ở nơi tha hương thì sẽ khó mà bổ sung được.
Nếu như đám quý tộc phương bắc đều được trang bị một đội hình như vậy, sợ là lần này quý tộc bản địa của hai quận Wright và Ryton sẽ phải chịu thiệt lớn.
Bất quá Hudson lại không hoảng hốt, đúng là kỵ binh mặc giáp rất mạnh, nhưng điều kiện là phải ở những vùng đất bằng phẳng như bình nguyên.
Mặc dù Sơn Địa lĩnh chỉ có một nhúm đống đất nhỏ, nhưng đối với kỵ binh thì vẫn là một phiền toái cực lớn.
Chắc là sẽ không có người ngốc đến mức thả những kỵ binh quý giá này ở dưới mí mắt của “Thần cung kỵ sĩ” đâu.
Số lượng ít thì sẽ bị hắn bắn rụng hết; Số lượng nhiều thì cũng phải lo lắng bị hắn thả diều. Tốc độ của Đại Địa Chi Hùng không phải là thứ mà chiến mã có thể so sánh.
Hudson thì không có việc gì, nhưng các lãnh chúa đất phong khác thì thảm rồi. Lãnh địa đều là đại bình nguyên, đơn giản chính là một khu chiến trường chế tạo riêng cho kỵ binh.
Xem ra mình không chỉ phải sản xuất đại đao trường mâu bình thường, mà còn phải chuẩn bị thêm trường mâu phiên bản dài, chiến đao chuyên dùng để chém chân ngựa, ngay cả chiến chùy, cự phủ cũng phải sản xuất.
Đụng phải kỵ binh mặc giáp thì rõ ràng là những món vũ khí hạng nặng này mới càng thích hợp hơn. Cho dù là không đạt được mục đích ngay lập tức, thì cũng có thể tới nhiều mấy lần.
Huống chi mọi thứ đều có hai mặt, đúng là sức chiến đấu của quân tinh nhuệ rất mạnh, nhưng mà chi phí nuôi nấng cũng cao.
Nông nô binh bình thường nuôi cơm là được, chỉ cần có thể ăn no, lãnh chúa chỉ chỗ nào liền đánh chỗ đó. Nhưng lính tinh nhuệ không chỉ phải nuôi cơm, mà còn nhất định phải ăn ngon, dinh dưỡng không đủ là sẽ không thể đảm bảo được sức chiến đấu.
Đi ăn cướp thì phải chia cho một phần, lập được chiến công phải ban thưởng. Không làm tốt mấy việc này là sẽ không thể nào làm cho mọi người tích cực tham gia chiến đấu.
......
Trên đường về, Nam tước Kettler, cũng cảm thấy rất rung động, không chỉ một lần âm thầm may mắn là mình không mang binh qua chào hỏi Hudson.
Dù là ở phương bắc thì cũng không có nhiều đội quân binh sĩ bước đi chỉnh tề như một. Những binh sĩ có thể làm được chuyện này đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.
Mặc dù binh sĩ dưới trướng Hudson đều là bộ binh, nhưng Nam tước Kettler cũng không dám đánh giá thấp. Bởi vì y đã từng tận mắt nhìn thấy một nhánh bộ binh tinh nhuệ ngược sát kỵ binh lang nhân trên chiến trường như thế nào.
“Chú Holman, chúng ta nhất thiết phải tăng thêm tốc độ. Nhân cơ hội vừa rồi đã có được sự ăn ý với Sơn Địa Nam tước, ta phải lập tức sử dụng vũ lực với những nhà khác, miễn cho kéo thời gian quá lâu dẫn tới phiền phức mới.”
“Gia tộc Koslow đã có thể luyện ra một nhánh bộ binh tinh nhuệ siêu cấp, vậy thì những quý tộc có nội tình thâm hậu khác thì sao?”
“Có lẽ đây không phải là ví dụ, mà là vì chúng ta đã đánh giá thấp sự cường đại của quý tộc tỉnh Đông Nam. Dù sao về phương diện tài lực thì bọn hắn đúng là mạnh hơn chúng ta.”
“Chỉ cần chịu bỏ tiền là có thể tạo ra một đám quân tinh nhuệ. Cho dù là về mặt sức chiến đấu có lẽ không mạnh bằng tư quân của Nam tước Hudson, nhưng cũng đã theo kịp được lính tinh nhuệ bình thường.”
“Nếu không nhân lúc bọn hắn chưa kịp phản ứng mà trước một bước tạo thành sự thực đã định, sau này không biết sẽ xuất hiện bao nhiêu người hoà giải.”
“Tiếp tục bán mặt mũi thì rất dễ, nhưng làm sao phát triển lãnh địa bây giờ? Không có đủ nhân khẩu, ngay cả quân đội chúng ta cũng khó mà nuôi nổi.”
Không quản lý việc nhà không biết chi tiêu hằng ngày nhiều bao nhiêu. Muốn nuôi sống ba trăm lính tinh nhuệ trong tay, không có 3000-5000 dân trong thuộc địa thì thật sự là không nuôi nổi.
Đây vẫn chỉ là trạng thái lý luận, thực tế thì mỗi một vị quý tộc đều không chỉ bỏ quân vào mỗi khâu quân phí.
Các cuộc giao tiếp ngày thường, quan hệ ân tình qua lại đều là những con thú nuốt vàng.
Nếu như sinh thêm mấy đứa bé thì chi tiêu lại càng lớn. Tu luyện thường ngày, hôn tang giá thú đều phải tiêu một số tiền không nhỏ.
Nếu như không phân gia thì còn tốt, nếu như trưởng tử kế thừa gia nghiệp, cũng không thể nhìn đám thứ tử ra ngoài ăn trấu nuốt rau nha?
Quý tộc phương bắc nuôi nhiều lính là bởi vì bị ngoại địch uy hiếp, chỉ có thể cực kỳ hiếu chiến, căn bản không thèm quan tâm cái gọi là mặt mũi quý tộc.
Điều kiện kinh tế của mọi người đều không dư dả, trong cuộc sống hàng ngày đương nhiên là càng đơn giản càng tốt. Không riêng gì giảm bớt các cuộc giao tiếp ngày thường và quan hệ ân tình qua lại, ngay cả hôn tang giá thú cũng có thể bớt thì bớt.