Người dịch: Whistle
Nếu như quý tộc tỉnh Đông Nam từ bỏ cuộc sống xa hoa lãng phí và an nhàn, trở nên cực kỳ hiếu chiến giống như quý tộc phương bắc, không cần mấy năm liền có thể trang bị đầy đủ vũ trang.
Sự hiểu lầm tình cờ này làm cho Nam tước Kettler ngộ phán về thực lực của các quý tộc tỉnh Đông Nam, cũng tăng nhanh tiến độ của cuộc đại chiến cướp người này.
Trước đây thì quý tộc bản địa đã cướp sạch đất phong của quý tộc phương bắc, nhưng tình huống hiện giờ thì lại hoàn toàn đảo ngược. Quý tộc bản địa vốn đang chiếm thế thượng phong, nhưng khi đối chọi về mặt quân sự trong đấu tranh thì rất nhanh liền rơi vào thế hạ phong.
Trong lúc nhất thời, hai quận Wright và Ryton lại tràn ngập khói lửa, vô số quý tộc bản địa trở thành tù binh, đang chờ người nhà thanh toán tiền chuộc.
Ngay cả gia tộc Koslow cũng bị ảnh hưởng, người xui xẻo không phải là hai kẻ vừa mới kế thừa tước vị, mà là Nam tước Brio và Kỵ sĩ Guarent đang ở trong thời kỳ suy yếu.
Hai người mới thừa kế tước vị quá an phận thủ thường, không gia nhập vào đại chiến cướp người, cộng thêm sự ủng hộ mạnh mẽ của gia tộc, cho nên tạm thời không bị cuốn vào trong cuộc phong ba này.
Ngược lại thì Kỵ sĩ Adrian, người đang lăn lộn không tệ, lại bị xã hội đánh cho bầm dập, bị mấy ông bạn hàng xóm tới cửa dạy làm người. Đều là do trước đó chơi quá high, bây giờ chỉ là phong thủy luân chuyển.
Cũng không còn cách nào khác, Kỵ sĩ Adrian là tiểu đệ của gia tộc Dalton gia tộc tiểu đệ, lão đại có phân phó, ông ta nhất định phải là người tiên phong đứng ra phản đối quý tộc phương bắc.
Trước đó bởi vì gia tộc Dalton mà thu được đất phong; Bây giờ cũng vì gia tộc Dalton mà bị xã hội đánh bầm dập.
Đương nhiên, nói là thật sự thê thảm cũng chỉ là đang khoa trương mà thôi. Từ lúc mới bắt đầu gây sự thì Adrian đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị phản phệ rồi.
Những nhân khẩu mà trước đó cướp được căn bản không hề mang về lãnh địa, mà là chuyển tới chi mạch của gia tộc ở ngoài hai quận để nhờ nuôi dùm.
Không chỉ di dời nhân khẩu, ngay cả người nhà, tài vật và quân đội trong tay cũng đã được đặt ở bên ngoài. Sau khi xung đột nổ ra, trong lãnh địa chỉ còn lại Kỵ sĩ Adrian và một đám lính già yếu.
Trông thì như Kỵ sĩ Adrian đã bị xã hội đánh cho bầm dập, nhưng trên thực tế thì thiệt hại chẳng đáng bao nhiêu.
Quý tộc phương bắc vừa tìm tới cửa thì ông ta đã tự giác trở thành tù binh. Bất quá Adrian tuyệt đối không thừa nhận chuyện cướp người.
Tất cả mọi người là quý tộc, không thể nghiêm hình bức cung. Cho dù là biến thành tù binh thì cũng phải lấy rượu ngon thịt ngon ra chiêu đãi.
Tổng nhân khẩu trong lãnh địa, bỏ qua những người già yếu, cũng chỉ có 180 người.
Nói ông ta mang binh cướp người thì cũng phải lấy ra chứng cứ mới được!
Cho dù thực lực của quý tộc phương bắc có mạnh hơn nữa thì cũng không có biện pháp nào xác định khu vực giấu người, cũng không thể chạy đến chi nhánh khác của gia tộc Koslow để tìm kiếm chứng cứ được.
Nhưng hết lần này tới lần khác Kỵ sĩ Adrian đều không hề có sự giác ngộ mà một tên tù binh cần có, ông ta không chỉ có ăn ngon uống sướng, mà còn không ngừng đòi tên quý tộc phương bắc đã giam cầm mình phải cho một câu trả lời thỏa đáng.
Hudson thừa nhận chủ ý này là do hắn đưa ra. Vì không muốn gia tộc Koslow bị cuốn vào trong cuộc phong ba này, lại còn có thể ăn nói với gia tộc Dalton, đây là biện pháp tốt nhất.
Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ là Kỵ sĩ Adrian lại biết chơi như vậy. Người ta đều đã thả ông ta rời đi, cũng hứa hẹn là sẽ không truy cứu chuyện trước đi, nhưng ông ta còn ỷ lại không đi, muốn tìm lại công đạo cho những nỗi khổ mà ông ta đã phải chịu đựng.
Hắn đoán được mở đầu nhưng lại không đoán được kết cục. Vốn là phe kiếm chuyện này lại biến thành người bị hại.
Chuyện sau đó thì không cần Hudson phải lo lắng, thậm chí ngay cả gia tộc Koslow cũng không thể giả câm vờ điếc.
Bây giờ cả đám quý tộc tỉnh Đông Nam đều đang nhìn chằm chằm nha, tiểu đệ nhà mình vô duyên vô cớ bị ủy khuất, nếu như gia tộc Dalton không ra mặt thì làm sao có ý tứ tiếp tục lăn lộn trong vòng tròn này nữa?
........
Thành phố Beda , phủ tổng đốc.
Bá tước Pierce nhận được cái cớ tham dự vào chuyện này không chỉ không vui mừng mà lại càng nhíu chặt mày hơn.
Nhìn thì giống như quý tộc phương bắc đang đánh nhau với quý tộc phương nam đến mức đầu rơi máu chảy, nhưng trên thực tế thì cuộc tranh đấu của song phương vẫn còn đang nằm trong tầm kiểm soát.
Ngoại trừ những tên lãnh chúa quý tộc không mang binh cướp người cũng bị liên lụy ra, quý tộc phương bắc cũng không hề khuếch đại cuộc trả thù này, đại đa số quý tộc bản địa vẫn không hề dính dáng gì đến chuyện này.
Mà đại đa số những quý tộc bị cuốn vào trong cuộc phong ba này đều có một chút quan hệ với gia tộc Dalton, ngoài những người tham lam chủ động gia nhập.
Ông ta vốn định mượn sức mạnh của quý tộc bản địa để đuổi hết đám người ngoài này đi, nhưng không ngờ là chuyện này phát triển đến cuối cùng lại biến thành cuộc pk giữa tiểu đệ của gia tộc Dalton vs quý tộc phương bắc.
Sự chú ý của mọi người đều đã tập trung vào chuyện tranh đoạt dân trong thuộc địa, các cuộc xung đột vốn phải nổ ra ở đường biên giới của các lãnh địa thì nay lại không hề được quan tâm.
Đây là kết quả tất nhiên, trong lãnh địa đều chẳng còn một người sống nào, ai rảnh mà đi quan tâm đến vấn đề đường biên giới nữa.
Cho dù có phải giải quyết vấn đề thuộc địa thì cũng là chuyện sau khi có cơ sở kinh tế nhất định đã.
Bây giờ đều là khu không người, có cái gì mà phải tranh với giành.
Trách các tiểu đệ mang lòng tốt làm chuyện xấu?
Bá tước Pierce còn không có ngu đến vậy.
Có lẽ là năng lực của các tiểu đệ này không tốt lắm, nhưng ít nhất là vẫn rất trung thành.
Lão đại chỉ cần ám chỉ một cái liền không chút nào do dự xông pha chiến đấu.