"Sắp xếp người qua đó, chờ Vương quốc Hessen lâm vào chiến loạn liền lập tức triển khai hành động."
"Cụ thể nên làm thế nào ta không cần biết, chỉ cần mang người về cho ta là được. Nhớ là động tĩnh nhỏ một chút, và đừng có dùng danh nghĩa của ta."
"Lúc cần thiết có thể dùng tiền để thu mua lính đánh thuê và các tổ chức buôn bán nô lệ. Nếu như xảy ra chuyện gì thì cứ đẩy hết lên đầu bọn chúng."
Hudson nghiêm túc nói.
Thế cục biến hóa quá nhanh, không mạo hiểm là không được. Vì sự phát triển của lãnh địa, Hudson cũng chẳng thèm quan tâm đến việc đắc tội với Vương quốc Hessen nữa.
Dù sao bọn chúng cũng đang ở trong vòng xoáy phong ba rồi, nhất định sẽ bị tổn thất không nhỏ trong cuộc chiến sau này. Ngay cả khi bọn chúng phát hiện ra những hành động của hắn sau chiến tranh thì cũng không có thời gian để quan tâm.
Huống chi, quan hệ giữa Vương quốc Hessen và Vương quốc Alpha vốn đã chuyển biến xấu rồi. Cho dù có phát công văn ngoại giao kháng nghị thì khả năng cao là Vương quốc cũng sẽ không quan tâm. Chỉ cần không mất mặt thì chẳng có vấn đề gì.
"Vâng, ngài Bá tước!". . .
Sau khi sắp xếp xong xuôi công việc trong lãnh địa, Hudson liền ngựa không ngừng vó lao thẳng đến vương đô. Thống soái thời chiến không dễ làm, muốn nghỉ ngơi một chút cũng không được.
Ở trong lãnh địa chưa đến hai ngày liền bị Vương quốc hối thúc trở về xử lý quân vụ. Đều là họa do chiến sự tiền tuyến bất lợi gây ra.
Chiến lược co vào mặc dù đã bảo toàn được thực lực của Vương quốc, nhưng các phương vẫn không có cách nào khoan dung về chuyện mất thành mất đất.
May mà Hầu tước James đã một mình gánh chịu trách nhiệm này, Vương quốc vẫn chưa tuyên bố với bên ngoài là sẽ từ bỏ, nếu không ngay cả Hudson cũng sẽ bị mắng.
Tình hình chung về dư luận của Vương quốc chính là như vậy, chỉ cần tiền tuyến mất thành mất đất thì chính là tội ác tày trời.
Nếu là thực lực hai bên chênh lệch rất nhiều thì còn tốt, quý tộc ít nhiều cũng có mấy phần kiến thức, có thể hiểu được cái gì gọi là bất đắc dĩ.
Nhưng hiện giờ thực lực hai bên lại chẳng chênh lệch bao nhiêu, mọi người thực sự không thể nhịn được việc tiền tuyến bị đánh bại chỉ vì sai lầm trong khâu chỉ huy!
Người tốt khó làm.
Chiến lược co vào chủ yếu là vì bảo vệ cho đám quý tộc lãnh chúa ở phương bắc, kết quả thì ngược lại, đám quý tộc Bắc Cương hiện đang là những người ồn ào nhất.
Hudson cũng rất hiểu tâm trạng hiện giờ của họ, lãnh địa của ai người đó đau lòng. Sau bao nhiêu khó khăn vất vả mới có chút khởi sắc trong việc kinh doanh, hiện giờ đột nhiên phải từ bỏ, đương nhiên là sẽ không bỏ được.
Nhưng hết cách rồi, không thể cung cấp được vật tư chiến lược thì không có cách nào đánh trận được. Hoặc là hiện giờ chủ động chấp hành chiến lược co vào, hoặc là đợi đến khi tiêu hao hết vật tư chiến lược rồi bị ép rút lui.
Đầu tiên là các quý tộc lãnh chúa ở vùng biên giới nhảy ra ồn ào, sau đó đến lượt Ngũ đại Công tước Bắc Cương trợ lực, rồi dần trở thành rồi người chủ lực.
Tóm gọn lại là: chiến hỏa đốt tới trước cửa nhà, gây thiệt hại lợi ích cho nhà mình.
Hầu tước James cũng chẳng dễ chịu gì. Đối mặt với áp lực dư luận đang phả vào mặt, ông ta đã không chịu đựng được nữa.
Ngay cả khi không có người quân dự bị là Hudson thì chuyện ông ta bị đuổi xuống đài cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Hiện giờ đã có vài trăm tên quý tộc lãnh chúa yêu cầu Vương quốc đổi soái, loại chuyện này cũng cực kỳ hiếm thấy trong lịch sử hơn 300 năm của Vương quốc Alpha.
Vương quốc không chịu được áp lực, nên đương nhiên là sẽ không để cho Hudson có thời gian rảnh rỗi. Dù cho quân đoàn viễn chinh đang trong giai đoạn nghỉ ngơi, nhưng hắn cũng không thể không tiếp nhận chức vị thống soái này. . . .
"Tiền tuyến không ngừng gặp khó, sĩ khí đã bị trọng thương, việc cấp bách hiện giờ là khôi phục lòng tin."
"Nếu chỉ thay đổi chủ soái thôi thì còn chưa đủ, mà nhất định phải phái thêm viện binh, tăng cường lòng tin của mọi người."
"Điều thêm năm quân đoàn thường trực, sau đó chinh chiêu thêm năm quân đoàn từ các tỉnh chưa bị điều động, tạo thành mười vạn đại quân lao tới tiền tuyến."
Trong hội nghị vương độ, Hudson trực tiếp đưa ra yêu cầu.
Bởi vì muốn phòng bị đại quân Tinh Linh, nên Vương quốc cũng không đưa toàn bộ quân thường trực ra chiến trường Bắc Cương, các tỉnh Tây Nam cũng không bị chinh chiêu quân đội xuất chiến.
Hiện giờ đã hiệp ước, mối đe dọa Tộc Tinh Linh đã tạm thời không cần cân nhắc, Vương quốc cũng có thể buông tay buông chân đối phó chiến trường Bắc Cương.
"Binh lực tiền tuyến bị thiệt hại nghiêm trọng, điều binh tiếp viện là chuyện nên làm. Nhưng mà ngài Nguyên soái, phái thêm mười vạn đại quân có phải là hơi ít một chút không?"
"Hay là lại chinh chiêu thêm mười quân đoàn, góp cho đủ hai mươi vạn đại quân."
Đại công tước Alfiero có chút do dự hỏi.
Tình hình tiền tuyến đang rất căng thẳng, trong quá trình rút lui lại bị bại vài trận, tổn thất không ít binh lực, mười vạn đại quân chỉ có thể bù đắp tổn thất. ...
Người có tên, cây có bóng.
Trải qua nhiều năm như vậy, hiện giờ Hudson cũng là uy danh hiển hách, một tiếng long ngâm phá không, tất cả mọi người liền biết vị Nguyên soái duy nhất của Vương quốc đã đến.
Mặc dù Hudson còn chưa kịp làm gì, nhưng chỉ với sự xuất hiện hắn mà sĩ khí của đám quan binh tiền tuyến đã phát sinh biến hóa.
Một bộ chỉ huy vốn đang âm u đầy tử khí đã ngay lập tức biến thành tràn đầy hi vọng.
Vương quốc cuối cùng cũng đổi soái, mọi người đều thở phào một hơi, trong đó còn có cả Hầu tước James.
Hiện tại lui ra chỉ đơn giản là bị gán cho cái mác vô năng rồi giải ngũ về quê thôi, nhưng nếu như James lại bại trận thêm mấy lần nữa thì đừng nghĩ đến việc có thể an toàn rời đi.