Thẳng thắn mà nói, công tác chỉ huy của ông cũng thuộc dạng bình thường chấp nhận được. Không có điểm sáng gì lớn, cũng không có nhiều sơ hở, về mặt tổng thể thì vẫn đạt tiêu chuẩn.
Một người có thể trổ hết tài năng từ hàng ngũ tướng lĩnh như Hầu tước James, năng lực là không cần phải bàn. Có thể đi đến vị trí hiện tại cũng là nhờ cầm đao thương từ trên chiến trường giết ra.
Có lẽ mà thể hiện của James không phải là kinh diễm nhất, nhưng ông ta lại may mắn hơn những tướng lĩnh cùng thời đại.
Những đối thủ cạnh tranh từng có màn thể hiện ưu tú hơn James đều đã tử trận trên chiến trường, ông ta chỉ cần chịu đựng liền trở thành lão đại trong quân.
Trong cuộc chiến trước đó, khi James còn trợ giúp Hudson chỉ huy quân đội, màn thể hiện của ông ta cũng rất không tệ.
Tiếc là bị đặt sai vị trí.
Một kẻ trầm ổn có thừa, biến báo chưa đủ như James là một người chấp hành ưu tú, nhưng nếu ngồi lên vị trí thống soái một phương thì lại trở nên rất bình thường.
Nếu như có thêm một bộ tham mưu đền bù khuyết điểm về mặt biến báo, có lẽ James sẽ trở thành một thống soái ưu tú.
Đáng tiếc là trên đại lục Aslante này không có bộ ngành nào tên là bộ tham mưu. Cải cách quân sự mà Hudson thực hiện cũng chỉ dừng lại ở mặt ngoài, chưa hề chạm đến hệ thống chỉ huy.
Không phải là hắn không muốn làm, mà là Vương quốc hiện giờ không có đủ điều kiện để cải cách hệ thống chỉ huy.
Không phải ai cũng có thể làm tham mưu, ngay cả bản thân Hudson cũng chỉ miễn cưỡng góp đủ một tổ chức không thành thục thì làm sao có thể mở rộng ra toàn quân được chứ?
Muốn trở thành một nhà tham mưu đủ tiêu chuẩn, đầu tiên là phải giải phóng tư tưởng, vứt bỏ sự ràng buộc của tư tưởng quân sự truyền thống.
Nhưng loại tư tưởng này đã bị cố hóa, là cốt lõi thống trị quan trọng nhất của hệ thống chính trị hiện thời, việc bị tẩy não quanh năm suốt tháng đã làm ảnh hưởng đến rất nhiều người.
Khi tất cả mọi người đều chịu ảnh hưởng của tư tưởng truyền thống, thì kẻ không bị ảnh hưởng sẽ trở thành dị đoan.
Loại tình huống này càng nghiêm trọng hơn ở những quốc gia ít xảy ra chiến tranh. Đặc biệt là trong cuộc nội chiến của các quý tộc loài người, nếu như có người không tuân theo quy củ thì sẽ bị toàn bộ vòng tròn tẩy chay.
Vương quốc Alpha thực tế hơn những quốc gia khác, nhưng cũng chưa khai phóng đến tình trạng phá vỡ cả hệ thống phong kiến. Trong một hoàn cảnh như vậy, Hudson cũng chẳng làm được gì.
"Nguyên soái..."
Lời đến khóe miệng, James lại nuốt vào. Bây giờ có nói gì cũng đã muộn rồi, thất bại thì cần phải có người đứng ra gánh chịu trách nhiệm.
Không thể đẩy lên người vị Quốc vương đã giúp mình thượng vị, vậy thì James chỉ có thể đứng ra gánh chịu. Dù sao cũng không tính là oan uổng, việc bại trận trên chiến trường vốn là do ông ta chỉ huy sai mà ra.
"Không cần nói nữa, đi về nghỉ ngơi trước đi, trạng thái tinh thần hiện giờ của ngươi rất không bình thường."
Hudson bình tĩnh nói.
Trấn an là việc không có ý nghĩa, chuyện đã đến nước này rồi, James có thể đông sơn tái khởi hay không đều phải xem Caesar IV có còn muốn tin tưởng ông ta không.
Hầu tước James khác với một kẻ xui xẻo chưa trưởng thành như Jose, ông ta đã leo lên giới cao tầng của quân đội, nên không có khả năng bị lôi kéo.
Có thể có được địa vị như hiện giờ, vương thất đối xử ông ta cũng không tệ. Nếu như vậy mà cũng còn có thể đi ăn máng khác, không riêng Caesar IV muốn chơi chết ông ta, mà các thế lực khác cũng không dám trọng dụng loại người này.
Không có giá trị thì đương nhiên là không cần giữ lại nữa. Dù sao giữa hai người cũng chẳng có bao nhiêu tình đồng đội, chỉ cần giữ thể diện cho James là đã đủ rồi.
Sau khi thẩm tra đối chiếu tin tức một lần, xác định là không có vấn đề, hai người liền nhanh chóng hoàn thành cuộc chuyển giao quyền lực.
Sau khi Hầu tước James rời đi, Hudson đã ngay lập tức triệu tập các tướng lĩnh quan trọng ở tiền tuyến đến tổ chức một cuộc hội nghị quân sự.
Không có biến hóa gì về mặt chiến lược, chủ yếu chỉ có một chữ "Ổn". Sau khi trải qua một trận đại bại, đẳng cấp phòng ngự ở các nơi đều đã được đề cao, thú nhân muốn đánh lén thành trì nữa thì chỉ có thể xảy ra trong giấc mơ.
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, Vương quốc Alpha thi hành chiến lược co vào đã là một thất bại lớn.
Nếu như chiến trường được đặt tại những tỉnh thành Bắc Cương mới được thu hồi, kỵ binh thú nhân hoàn toàn có thể tùy ý rong ruổi, chỉ cần không xâm nhập quá sâu là sẽ không lo bị cắn.
Nhưng một khi chiến tuyến co lại, thứ mà bọn chúng phải đối mặt chính là những cứ điểm thành lũy rậm rạp chằng chịt. Mười dặm một thành lũy, năm mươi dặm một cứ điểm, đây là cách nói không hề khoa trương một chút nào.
Cho dù kỵ binh có xâm nhập được, nhưng khi phải đối mặt với mạng lưới phòng ngự kiểu này thì cũng rất khó phát huy được tác dụng. Vừa vượt qua ranh giới liền bị bại lộ hành tung, đánh lén chỉ có thể xuất hiện trong giấc mơ.
Vương quốc Alpha cũng đâu phải quả hồng mềm, kỵ binh thú nhân bị bại lộ tung tích chẳng khác nào đang tự dâng chiến tích cho quân đội Vương quốc.
Một mặt thì ổn định chiến tuyến, một mặt lại chậm rãi đợi viện quân đến, Hudson không vội chút nào.
Dù sao cũng không có ai hối thúc Hudson đi quyết chiến với thú nhân.
Caesar IV có thể khoa tay múa chân với Hầu tước James là vì ông ta được vương thất đề bạt thượng vị, khác hoàn toàn với một vị thống soái có xuất thân chư hầu như Hudson.
Quân phòng thủ không vội, vậy thì đến lượt phe tấn công cảm thấy nhức đầu. Đối mặt với một chữ "Ổn" của quân phòng thủ, đại quân thú nhân đại bắt đầu cảm thấy phiền muộn.