80 vạn đại quân mà các quốc gia trung bộ đại lục tập hợp được đã bị đánh tan một cách nhanh chóng, tốc độ này còn nhanh hơn cả tốc độ sụp đổ của Bắc đại lục.
Các nước nhỏ ở Bắc đại lục vẫn là mạnh ai nấy đánh, nhưng người ta còn có thể cầm chân quân đội Tinh Linh được tầm nửa năm. Mặc dù trong này có một phần nguyên nhân là do Tộc Tinh Linh lười biếng trong giai đoạn đầu của cuộc chiến.
Chiến tranh tàn khốc như vậy đấy, bất kể là vì nguyên nhân gì, màn thể hiện của liên quân trung bộ đại lục đều là không đạt tiêu chuẩn.
Chỉ trích dị tộc không tuân theo quy củ là việc làm không có bất kỳ ý nghĩa gì. Bởi vì chiến tranh đại lục trước giờ không phải là nơi tuân thủ quy củ, ở đây, mọi người chỉ lấy thành bại luận anh hùng.
Hơn nữa, việc tiền tuyến đột nhiên sụp đổ thật sự chỉ là do bộ chỉ huy bị quân địch đánh lén thôi sao?
Những người ở đây đều không ngốc, mọi người đều biết là trước đó liên quân đã bị quân địch đấm cho sấp mặt rồi, chiến tuyến liên tục lui về phía sau.
Thay vì nói rằng bộ chỉ huy bị địch nhân đánh lén, chẳng thà nói rằng công tác bố trí của đại quân tiền tuyến có vấn đề, để quân địch đột nhập vào trong bộ chỉ huy.
Suy cho cùng thì vị trí của bộ chỉ huy liên quân vốn rất vững chắc, bốn phía đều có đại quân bao vây, rất khó bị đánh lén.
Bộ trưởng Quân vụ chỉ nhắc đến chuyện bộ chỉ huy bị "quân địch" đánh lén, mà không hề liệt kê thêm "cao thủ quân địch".
Sự khác biệt nhỏ về ngôn ngữ này đã khiến đám chính trị gia lão làng này nắm bắt được thông tin quan trọng.
Biết thì biết vậy, nhưng không ai nói ra. Chịu một thất bại lớn như vậy, nếu không đổ lỗi cho địch nhân thì sẽ không dễ giải trình với trong nước.
Sau một hồi im lặng, mọi người mới dần lấy lại bình tĩnh từ trong tin tức kinh người này.
Liên quân được tạo thành từ quân đội của nhiều quốc gia, nội bộ hỗn tạp cũng chẳng phải chuyện bí mật gì.
Trong các bản báo cáo chiến sự đều nhấn mạnh tầm quan trọng của quân đội Tinh Linh, nhưng trên thực tế, liên quân là do bị Liên minh Thượng Cổ Dị tộc đánh bại, quân Tinh Linh chỉ đi theo hỗ trợ mà thôi.
Biết càng nhiều, mọi người lại càng hiểu rõ tình hình nguy cấp hiện tại. Không còn liên quân ngăn cản ở phía trước nữa, chiến tranh sẽ nhanh chóng lan đến nội địa Vương quốc.
Với tư cách là một trong thập đại Vương quốc trên đại lục, Vương quốc Hessen đương nhiên sẽ không yếu đến mức thất bại một lần là sẽ không thể gượng dậy được.
Chìa khóa của vấn đề là quân chủ lực Vương quốc đã bị Thạch Nhân tộc chặn lại, lực lượng cơ động có thể điều động được lại vừa phải chịu một thất bại lớn.
Tạm thời vẫn chưa thống kê được số lượng quân bị tổn thất, nhưng ngay cả liên quân cũng không chịu nổi sức ép của quân địch, đám tàn binh bại tướng còn lại càng không thể trông cậy vào.
"Bộ Quân vụ có kế hoạch gì tiếp theo không?"
Alexander V quan tâm hỏi.
Thật ra cũng hết cách rồi, chuyên nghiệp của Alexander V là Quốc vương, mà không phải là chiến thần.
Đúng là ông ta có chút hiểu biết về mặt quân sự, nhưng chỉ là một chút mà thôi. Muốn giải quyết tình hình bất lợi trước mắt, kiến thức quân sự dự trữ của Alexander V rõ ràng là không đủ.
"Bệ hạ, liên quân chiến bại, bình chướng của Vương quốc ta đã mất, sau này chỉ có thể dựa vào chính chúng ta thôi."
"Theo như tình hình trước mắt, việc quân đội Vương quốc trong liên quân bị tổn thất nặng nề là chuyện chắc chắn."
"Cho dù may mắn nhặt được một cái mạng thì sĩ khí quân tâm cũng bị giảm sút nghiêm trọng, trong thời gian ngắn sẽ rất khó phát huy được tác dụng."
"Gần đây, Vương quốc lại thành lập năm quân đoàn mới, cộng thêm quân đội mà các quý tộc điều động được, có lẽ sẽ góp đủ hai mươi quân đoàn."
"Nếu chỉ dùng để phòng thủ, những tân binh này cũng có thể dùng được một lát, chắc là có thể đủ giúp Vương quốc tranh thủ được không ít thời gian."
"Chủ yếu vẫn là phải hướng tấn công tiếp theo của quân địch. Hiện giờ đã có nhiều quốc gia giáp giới với quân địch, chỉ cần không trở thành hướng tấn công chủ yếu của quân địch thì có lẽ chúng ta sẽ cầm cự được."
"Bộ Quân vụ dự định điều động năm quân đoàn từ trên chiến trường Thạch Nhân tộc quay về, cộng thêm hai mươi quân đoàn vừa điều động được, đồng thời thực hiện nhiệm vụ phòng thủ."
"Muốn thu hồi lãnh thổ đã mất thì phải chờ Nhân tộc chiến thắng trong cuộc chiến tranh đại lục này. . ."
Bá tước Niklas than thở không đủ lực lượng.
Vì phần kế hoạch khẩn cấp và không đáng tin cậy này, ông ta gần như đã cào nát da đầu.
Vương quốc Hessen điều động binh lực quá chậm, liên quân đã giao chiến với quân địch gần ba tháng mà chỉ mới điều động được có chút ít binh lực này.
Điều đáng lo ngại hơn là, hai mươi vạn quân mà Bá tước Niklas nhắc tới rất có thể chỉ là số liệu trên giấy. Tình hình điều động thực tế ở các nơi có thể còn tồi tệ hơn.
Khi Quốc vương ban bố lệnh chinh chiêu, rất nhiều người đều tỏ ra ngơ ngác. Không phải là họ không tích cực chấp hành, mà là rất nhiều quý tộc lãnh chúa đã sớm lên tiền tuyến.
Đều là họa do không có kinh nghiệm gây ra. Chiến tranh vừa mới bùng phát, Vương quốc Hessen đã lập tức triệu tập một lượng lớn quý tộc lãnh chúa nhập ngũ, chạy đi tấn công Thạch Nhân tộc.
Nếu họ thật sự liều mạng đánh thì còn đỡ, nhưng các quan chức cấp cao của Hessen lại muốn nhân cơ hội này để tiêu hao thực lực của các tiểu quốc phụ thuộc, sai đám tiểu đệ đi liều mạng.
Nhìn bề ngoài, kế hoạch này rất hoàn hảo, vừa có thể đả kích địch nhân, lại vừa có thể thanh trừng mối đe dọa tiềm ẩn, củng cố vị trí của mình.
Đáng tiếc là các tiểu đệ cũng không ngốc. Họ phái binh tham chiến chứ không phải tới để liều mạng, bỏ công không bỏ sức là điều tất nhiên.