Kẻ mạnh vẫn luôn mạnh. Mặc dù Vương quốc Frank đang đứng trên đỉnh của đại lục, nhưng họ vẫn đang trong giai đoạn phát triển, có một chính phủ đầy tham vọng.
Trước khi phát động chiến tranh đại lục, chính phủ đã có kế hoạch khai thác Vương quốc Bán Thú Nhân. Bây giờ chỉ còn thiếu nhân lực nữa thôi.
Nếu chỉ đơn thuần dựa vào việc di dân từ trong nước, tiến độ khai thác sẽ vô cùng chậm, căn bản không thể đáp ứng nhu cầu của họ, nạn nhân chiến tranh liền trở thành người được chọn.
Một khi hoàn thành kế hoạch của Tể tướng Bergson, thực lực giữa các quốc gia sẽ tiếp tục được kéo dãn. Giấc mơ Đế quốc Frank sẽ không còn là giấc mơ nữa, mà có khả năng trở thành sự thực.
"Tể tướng nói không sai, chúng ta có thể cố gắng tranh thủ một chút về phương diện này, xem như là quân phí mà họ trả cho yêu cầu xuất binh."
"Trước tiên cứ xác định mục tiêu là trong vòng năm năm sẽ nhận được 50 vạn dân cư từ mỗi nước trong tam đại Vương quốc, và năm mươi vạn di dân từ những nước nhỏ còn lại."
"Sắp xếp hoạt động di dân một cách riêng biệt, tốt nhất là lấy phương thức thuê, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của chính phủ, tránh làm cho các quốc gia cảnh giác."
Charles III chậm rãi nói.
Tình hình ở trung đại lục khác với Bắc đại lục, tam đại Vương quốc chỉ tạm thời gặp phải phiền toái, thực lực của bọn họ vẫn rất hùng hậu.
Đều là di dân, nhưng nếu tiếp nhận nhân khẩu từ các nước nhỏ ở Bắc đại lục, họ sẽ xuất hiện với tư thái là chúa cứu thế.
Dù là quý tộc, bình dân hay nông nô đều sẽ tranh nhau chen lấn muốn rời khỏi vùng đất đó, tránh bị dị tộc sát hại.
Nếu giơ thêm ngọn cờ chính nghĩa, dù có gióng trống khua chiêng di dân thì bên ngoài cũng chỉ cho rằng họ đang cứu tế nạn dân.
Nhưng ở trung bộ đại lục thì lại không thể chơi như vậy. Hiện giờ các nước ở trung bộ đại lục chỉ mới đánh mất một phần lãnh thổ, chưa đến tình trạng cả nước phải chạy trốn.
Nếu đại quân dị tộc ép quá mức, không chừng còn có thể kích phát tiềm lực của họ. Tiến công ngược trở lại thì không được, nhưng cố thủ nửa giang sơn thì lại không có vấn đề.
Suy cho cùng thì tập đoàn quý tộc của tam đại Vương quốc vẫn còn có chút thực lực. Chỉ là do cơ chế chính trị nội bộ hiện giờ không theo kịp thời đại, hạn chế sự phát huy thực lực của họ. ...
Trên đại thảo nguyên, Hudson cũng biết chuyện xảy ra ở hội nghị liên minh. Không trách đại biểu của các quốc gia Bắc đại lục muốn bộc phát, thật sự là quá coi thường người.
Trước đây khi bọn hắn cầu viện, ngay cả hội nghị liên minh cũng không chịu mở mà đã lập tức cự tuyệt. Mọi người đều rất tức giận, nhưng lại không có chỗ phát tiết.
Hiện giờ nước mất nhà tan, không còn vướng bận gì nữa, có thể thỏa thích phát tiết cảm xúc.
Dù sao thì nghị viên cũng có quyền được miễn trách nhiệm về ngôn luận, đây là lợi ích cốt lõi được toàn bộ nghị viên duy trì, không được phép bị lung lay.
Nước cũng mất rồi, nếu sau này không thể phục quốc, kiếp sống nghị viên của họ cũng sẽ kết thúc. Nếu bây giờ không phát tiết cảm xúc, sau này sợ là không có cơ hội.
Ngay cả đại biểu của Vương quốc Alpha ở trong liên minh cũng bị đại biểu của bảy nước thảo nguyên mắng đến đỏ mặt tía tai, xấu hổ che mặt rời đi.
Đây đều là vấn đề nhỏ, chịu một trận mắng mà thôi, đối với các nhân vật chính trị thì chuyện này chẳng tính là gì.
Màn kịch này là việc nhỏ, nhưng vấn đề đằng sau nó mới là điều Hudson quan tâm. Là thống soái của một đại quân, chính trị quốc tế cũng là một môn học bắt buộc.
Nếu như nói đại biểu của các quốc gia Bắc đại lục là vò mẻ nên không sợ rơi, thì đại biểu của các quốc gia trung bộ đại lục tức giận hùa theo liền mang ý nghĩa thế cục đã tình trạng sắp không thể xoay chuyển được nữa.
Nếu không bị ép đến tuyệt cảnh, những quý tộc quan liêu thích sĩ diện này sẽ không trực tiếp ngả bài.
"Liên quân đại lục sắp được thành lập rồi!"
Sau khi đưa ra kết luận này, Hudson khẽ mỉm cười. Đối với Vương quốc Alpha mà nói, đây là một tin tức tốt không thể nghi ngờ.
Đại lục Aslante là một chỉnh thể, chiến trường đại thảo nguyên chỉ là một góc nhỏ trong bàn cờ. Muốn thắng được cuộc chiến thì vẫn phải nhìn toàn cục.
Thế cục ở trung bộ đại lục chính là nhân tố quyết định ưu thế của cuộc chiến đại lục này. Phe nào giành được chiến thắng trong cuộc chiến ở trung bộ đại lục thì phe đó sẽ giành được thắng lợi trong cuộc chiến tranh đại lục này.
Về phương diện này thì Hudson rất tin tưởng Nhân tộc. Liên minh Nhân tộc tuy rằng năm bè bảy mảng, nhưng dù sao cũng cùng chung một chủng tộc. Liên minh Dị tộc còn chẳng được tính là năm bè bảy mảng, chỉ có thể nói là một khay thập cẩm hằm bà lằng như bùn đất, hạt cát, cục đá, mảnh gỗ vụn.
Nếu hai bên đều tổ chức liên quân, cũng có nghĩa là từ trạng thái quyết đấu đỉnh cao hạ thấp thành "cuộc chiến so nát".
Người tham dự càng nhiều thì hệ thống chỉ huy sẽ càng hỗn loạn. Không ai có thể nói trước được là cuối cùng sẽ đánh thành như thế nào.
Bởi vì phân tranh nội bộ, nên dù cho một bên giành được thắng lợi thì cũng rất khó mở rộng chiến quả, tối đa hóa lợi ích của liên minh.
Mọi người đều chỉ làm việc vì lợi ích của bản thân. Cả đám đều vì mưu đồ của mình, Hudson rất hoài nghi là sau khi Nhân tộc đánh bại dị tộc, Liên minh Nhân tộc sẽ trở thành một "tổ chức tồn tại".
Việc tương lai thì tạm thời không cần phải cân nhắc.
Sự xuất hiện của liên quân đại lục đương nhiên là sẽ chi viện cho các chiến trường. Là một trong những chiến trường chính của cuộc chiến đại lục, chiến trường đại thảo nguyên cũng là một trong những chiến trường được liên quân chi viện.
Không cần Vương quốc Alpha đi thu xếp, bảy nước thảo nguyên sẽ tự mình tranh thủ. Chỉ khi đánh bại Đế quốc Thú Nhân một cách triệt để, bọn họ mới có thể tái thành lập Vương quốc.