Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 1297 - Chương 1297: Đại Bản Doanh Của Dị Đoan

Chương 1297: Đại Bản Doanh Của Dị Đoan Chương 1297: Đại Bản Doanh Của Dị Đoan

Các thế lực quyền quý sau lưng bảy nước thảo nguyên hiện giờ cũng đã được bảo vệ. Giai đoạn trước đầu tư lớn như vậy, nếu như không thể phục quốc, vậy thì vốn đầu tư của bọn họ cũng chỉ mua về được một đống chức suông.

"Quốc vương","Đại công tước","Công tước","Hầu tước" ... Chức nào chức nấy đều rất có trọng lượng, đáng tiếc là tăng thêm hậu tố.

Quốc vương của một Vương quốc đã mất, Đại công tước của một Công quốc đã mất, vv...

Không muốn mất cả chì lẫn chài thì cũng chỉ có thể tiếp tục đầu tư. Dù rằng không thể phái viện binh cho chiến trường đại thảo nguyên trong thời gian ngắn thì cũng phải chi viện cho Vương quốc Alpha một số vật tư nhất định .

"Nguyên soái, phát hiện ra tung tích của quân chủ lực phe địch ở phía trước tám mươi dặm. Có Kỵ binh Behemoth, sư nhân kỵ binh, lang kỵ binh, tổng binh lực chừng hơn mấy vạn."

"Theo như phán đoán sơ bộ thì đây có thể là đội quân mà thú nhân phái về."

Tom vừa nói xong, Hudson lập tức ra lệnh không chút do dự: "Truyền lệnh xuống, để các đội quân lập tức quét dọn chiến trường.

"Sau đó quay đầu lách qua quân địch ở phía trước, chúng ta đi tìm những bộ lạc thú nhân ở phía đông!"

Quyết chiến là chuyện không thể nào, nơi đây là địa bàn của thú nhân. Thiên thời, địa lợi, nhân hòa đều không chiếm được, ngay cả thực lực của quân địch cũng không rõ ràng, chỉ là kẻ ngốc mới chơi quyết chiến.

Chẳng thà tiếp tục phá hủy thêm nhiều bộ lạc thú nhân, làm suy yếu tiềm lực chiến tranh của quân địch.

"Vâng, nguyên soái!"...

Quân viễn chinh vừa rời đi, quân thú nhân đã đến chiến trường.

Nhìn những túp lều bằng cỏ khô vẫn còn chưa cháy hết, Công tước Daniel nói với vẻ mặt bất đắc dĩ: "Lại chậm một bước!"

Đây cũng không phải lần đầu tiên Daniel gặp quân viễn chinh. Để tìm được quân địch đang xâm nhập vào đại thảo nguyên, các bộ lạc thú nhân đã học cách sử dụng khói.

Phương thức truyền tin này có hiệu quả cao, phạm vi truyền tin lên đến mấy chục dặm. So với những phương thức truyền tin truyền thống thì nó thuận tiện và nhanh hơn nhiều.

Tiếc là phương thức truyền tin mới này vẫn không thể bắt kịp quân địch. Hết cách rồi, xác suất mà hai đội quân đối đầu trực diện với nhau trên thảo nguyên mênh mông thực sự là quá nhỏ.

Hơn nữa, quân địch lại đang cố tình tránh né bọn chúng. Cho dù căn cứ vào vết vó ngựa để đuổi theo cũng chẳng có tác dụng gì, nhiều khi đuổi kịp cũng chẳng nhìn thấy quân viễn chinh, chỉ có một đàn chiến mã đang thỏa thích chạy nhanh.

Sau khi phát hiện ra dấu vết của quân địch một lần nữa thì bọn chúng đã ở cách đó vài trăm dặm rồi. Chờ Daniel mang theo đại quân tới đây thì quân địch lại tiến lên phía trước vài trăm dặm nữa.

"Nguyên soái, vết máu trên đất vẫn còn chưa khô, cuộc chiến này hẳn là vừa mới kết thúc không bao lâu, quân địch nhất định chưa đi xa, chúng ta truy đuổi theo hiện giờ..."

Tên sĩ quan thanh niên đang quan sát chiến trường này còn chưa nói hết lời thì thi thể nằm trên mặt đất lại đột nhiên chuyển động. Daniel lạnh lùng hạ lệnh mà không chút do dự: "Giết!"

Đại quân Vong linh mới sinh là dễ đối phó nhất, nếu chờ cho lũ này trưởng thành thì sẽ trở thành một mối đe dọa to lớn với thú nhân.

Trong lịch sử của đại thảo nguyên thú nhân đã từng phát sinh Vong linh Thiên tai, sinh vật Vong linh phô thiên cái địa càn quét hơn một nửa thảo nguyên.

Cuối cùng đã bị Ngũ đại Hoàng tộc liên thủ, sử dụng đến những thủ đoạn cuối cùng mới dập tắt được đại quân Vong Linh.

Nguồn gốc của trận Vong linh thiên tai kinh khủng này chỉ là do một bộ lạc nhỏ gặp phải ôn dịch rồi bỏ mạng tập thể, sau đó chẳng biết tại sao lại hóa thành sinh vật Vong linh.

Lúc đầu vốn chẳng ai để ý, đại thảo nguyên thú nhân bao la rộng lớn như vậy, sinh ra một số Vong linh cũng là chuyện rất bình thường.

Nhưng vì cơ duyên xảo hợp, những sinh vật Vong linh này lại trùng hợp xuất hiện một vị vương giả, dưới sự chỉ huy của tên vương giả này, quân đoàn Vong linh nhanh chóng lớn mạnh giống như một quả cầu tuyết vậy.

Khi Đế quốc Thú Nhân ý thức được vấn đề thì đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để dập tắt.

Mặc dù sau đó cũng thành công dập tắt được Vong linh thiên tai, nhưng cũng bỏ lỡ luôn thời cơ tốt nhất để tiến quân về phía nam, để cho Vương quốc Alpha trụ vững được.

Từ đó về sau, Đế quốc Thú Nhân liền rút ra được bài học, chỉ cần thấy sinh vật vong linh liền lập tức xuất kích tiêu diệt. Đặc biệt là khi gặp được một nhóm sinh vật vong linh, bọn chúng không bao giờ bỏ qua.

Cuộc chiến diễn ra vô cùng thuận lợi, đối mặt với kỵ binh tinh nhuệ của thú nhân, những sinh vật vong linh mới sinh này rất khó có thể chống cự được, không đến một canh giờ đã bị tiêu diệt hoàn toàn.

Công tước Daniel lau chùi thanh bảo kiếm đã bị dính đầy khí tức vong linh rồi nghiêm túc hỏi: "Đây là lần thứ mấy chúng ta gặp được sinh vật vong linh rồi?"

"Bẩm Nguyên soái, đây là lần thứ bảy. Bất cứ bộ lạc nào bị quân địch tàn sát cũng đều xuất hiện một lượng lớn sinh vật vong linh."

Tên tướng lĩnh trung niên ở bên cạnh vội vàng trả lời.

Nghĩ lại liền thấy phiền, từ tiền tuyến trở về, không tìm được bóng dáng của quân địch, mà ngược lại còn giao chiến bảy trận với sinh vật vong linh.

Thắng thì thắng rồi, nhưng đánh Vong linh nào có cảm giác thành tựu.

"Lần thứ bảy!"

"Hừm, tên Hudson này quả nhiên ngoan độc, có thể chuyển hóa vong linh với quy mô lớn như vậy, e là hắn đã mang theo toàn bộ ma pháp sư Vong linh trong Vương quốc Alpha tới đây."

"Không biết sau khi Thần Hi Giáo Đình nhận được tin tức này sẽ có suy nghĩ gì. Cái mác đại bản doanh của dị đoan của Vương quốc Alpha sẽ thực sự là thực chí danh quy!"

Nói xong, ánh mắt Daniel liền ánh lên vẻ sắc bén.

Chỉ trong chốc lát, gã ta đã quyết định giúp Vương quốc Alpha tuyên truyền một chút. Dù không thể khơi dậy nội chiến trong Nhân tộc thì cũng có thể phá hủy mối quan hệ giữa Giáo Đình và Vương quốc Alpha.

Có thêm một rào cản có thực lực, độ khó để Vương quốc Alpha có thể nhận được sự giúp đỡ từ Liên minh Nhân tộc nhất định sẽ tăng lên đáng kể.

Bình Luận (0)
Comment