Máu tươi nhuộm đỏ thảo nguyên, thi thể chất đầy đại địa. Trận chiến vừa kết thúc, quân đoàn viễn chinh giống như sát thần từ trong địa ngục bước ra vậy.
Rõ ràng là ánh mặt trời trên đầu vẫn rất chói chang, nhưng khi đứng trước đại quân, Hudson vẫn cảm nhận được sự lạnh lẽo.
Ngay tại vừa rồi, một bầy bộ lạc gồm mấy chục vạn thú nhân đang tan thành mây khói dưới đồ đao của quân viễn chinh.
Những cuộc chiến tương tự đã từng xảy ra nhiều lần sau khi bọn hắn tiến vào đại thảo nguyên, gần như mỗi ngày đều có bộ lạc thú nhân bị quân viễn chinh đánh cho tàn phế.
Đến giờ này thì mọi người cũng không còn tâm trí để thống kê chiến quả nữa. Dù cho chém giết nhiều thú nhân bình thường cũng sẽ không thể khơi dậy sự hưng phấn của mọi người.
"Truyền lệnh xuống, triệu hồi những đội quân đã tách ra, toàn quân di chuyển về hướng tây nam, tiếp đó chúng ta phải giết ra một con đường máu!"
Hudson hạ lệnh với vẻ mặt đằng đằng sát khí.
Dù là quân đội tinh nhuệ thì cũng là người, không ngừng giết chóc trên đại thảo nguyên sẽ không tránh khỏi bị mỏi mệt về thể xác lẫn tinh thần.
Từ khi đổ bộ lên đại thảo nguyên đến giờ, trong tay của bất kỳ một binh sĩ quân viễn chinh này cũng đều có mạng của vài tên thú nhân. Người giết hơn trăm thú nhân cũng không phải là hiếm.
Thanh danh "Sát thần thảo nguyên" đã được định sẵn cho Hudson. Những thú nhân may mắn nhặt về một cái mạng sẽ tự động tuyên truyền dùm cho hắn.
Chỉ cần thú nhân còn tồn tại, Hudson chính là tên đại ma vương kinh khủng nhất. Suy cho cùng thì Thâm Uyên Ma vương kinh khủng nhất cũng chỉ dừng lại trong truyền thuyết, còn lâu mới đánh cho bọn chúng bị đau điếng người giống như hiện giờ.
Nếu như có thể quay ngược thời gian, sợ là hơn 99% thú nhân đều sẽ phản đối phát động trận chiến này.
Chiến tranh, ngoài mang lại giết chóc ra thì chẳng được lợi ích gì.
Trên chiến trường kiến công lập nghiệp, cướp sạch tài phú trong thế giới nhân tộc, từ đó bước lên đỉnh cao của đời thú, đều sắp trở thành mộng ảo truyền thuyết rồi.
Thời gian khai chiến dài như vậy, nhưng chưa thấy ai thực sự đạt được ý nguyện.
Trước đây khi tấn công bảy nước thảo nguyên thì còn tốt, mặc dù đám người kia về cơ bản đều rất nghèo, nhưng ít nhất là dễ bắt nạt. Đánh đánh quân địch liền thua trận, ít nhiều gì cũng có được một chút thu hoạch.
Nhưng từ khi bắt đầu xâm lược Vương quốc Alpha thì tình hình liền phát sinh biến hóa. Liên tục công chiếm bảy tỉnh thành cũng chẳng kiếm được chiến lợi phẩm hữu ích nào.
Khi Hudson tới nhậm chức thì cục diện lại càng tồi tệ hơn, đừng nói là cướp đoạt tài phú, ngay cả một phần tin chiến thắng cũng không có mà quân địch đã giết vào đến quê hương.
Hiện thực và lý tưởng cách biệt quá xa, khó tránh khỏi làm lung lay trái tim thú nhân.
Mặc dù quân viễn chinh giết rất hung ác, nhưng thực tế lại chẳng có bao nhiêu bộ lạc thú nhân bị toàn diệt, đánh không thắng không có nghĩa là chạy không thoát.
Leo lên chiến mã, tùy tiện tìm đại một hướng để đào mệnh, chỉ cần có thể chạy nhanh hơn đồng bọn thì sẽ thoát được một kiếp.
Kẻ thảm nhất vẫn là những bộ lạc làm nông, hai cái đùi không bằng bốn cái chân. Đối mặt với sự truy sát của kỵ binh quân viễn chinh, chỉ có một số cực ít kẻ may mắn là có thể nhặt về một cái mạng.
Thoát được sự truy sát của quân viễn chinh không có nghĩa là mọi chuyện đã kết thúc.
Trên đại thảo nguyên mênh mông có vô số nguy hiểm, đàn sói, vong linh, độc trùng... Đây đều là chuyện nhỏ, nguy hiểm thực sự vẫn là "Thú nhân".
Gặp được bộ lạc đồng tộc thì còn tốt, nếu như không may đi lạc vào phạm vi thế lực của chủng tộc đối địch, bị mang lên vỉ nướng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Sau khi bộ lạc bị đánh tan, số thú nhân chết trong tay người một nhà chưa chắc đã ít hơn số thú nhân bị quân viễn chinh giết.
Công tước Daniel vô cùng căm phẫn loại chuyện tự giết lẫn nhau này, gã ta nhiều lần hạ lệnh cấm chỉ. Nhưng kết quả cuối cùng thì vẫn như vậy.
Đừng nói là trên đại thảo nguyên, ngay cả trong quân doanh, nếu có binh sĩ không cẩn thận chạy sai doanh trại thì cũng có thể bị biến thành món ăn trong mâm người khác.
Cừu hận chỉ là một mặt của vấn đề, đa phần vẫn bắt nguồn từ việc thiếu thốn vật tư.
Có rất nhiều thú nhân tầng dưới chót phải chịu đói quanh năm suốt tháng, thoạt nhìn trong bộ lạc có rất nhiều dê bò, nhưng chẳng có con nào thuộc về họ.
Nửa năm một năm không được ăn thức ăn mặn cũng chỉ là trạng thái bình thường. Nếu như mùa màng không tốt, chết đói cũng không phải chuyện kỳ lạ gì.
Hoàn cảnh sinh tồn khắc nghiệt đã làm cho giá trị quan trở nên méo mó. Ngay cả thi thể của đồng tộc đều bị chúng xem là thức ăn, thì càng đừng nói ngoại tộc. ...
"Chạy mau, có đại đội kỵ binh đang đến!"
Nghe thấy lời kêu gọi của đồng bọn, lũ Người Báo vừa mới giành được chiến thắng đã nhanh chóng quét dọn chiến trường rồi rút lui, trước khi đi còn không quên mang theo thi thể dã trư nhân đang nằm trên mặt đất.
Phía xa, Công tước Daniel tận mắt nhìn thấy cảnh này, trong lòng lộ ra vẻ nặng nề khác thường.
Đế quốc đã đến thời điểm sinh tử tồn vong, nhưng một số chủng tộc trong nước vẫn chưa từ bỏ nội đấu. Cảnh tượng trước mắt cũng chẳng phải là cá biệt, ở những nơi mà gã ta không nhìn thấy vẫn thường xuyên xảy ra loại chuyện này.
"Vệ binh, bắt hết những kẻ chạy thục mạng kia về cho ta. Lão tử muốn xem thử bọn chúng là ai mà dám không tuân theo mệnh lệnh của ta!"
Công tước Daniel tức giận ra lệnh.
Muốn giảm bớt nội đấu giữa các tộc thì việc giết gà dọa khỉ là không thể tránh khỏi. Không nhìn thấy thì thôi, nhưng đã nhìn thấy thì không thể không quan tâm.
Quan trọng nhất là những kẻ phạm tội này không thuộc Ngũ đại Hoàng tộc, mà chỉ là những chủng tộc trung đẳng có sức chiến đấu tương đối mạnh. Nếu như giết bọn chúng thì cũng không có phiền phức.