"Vâng, Nguyên soái!"
"Đội thứ ba theo ta xuất kích!"
Ngay khi nói dứt lời, một đám lang kỵ binh lập tức xông ra ngoài. Những tên lang nhân phản ứng chậm một bước đều lộ ra vẻ mặt thất vọng.
Khó khăn lắm mới có cơ hội thể hiện một chút trước mặt chủ soái, vậy mà lại để cơ hội đó tuột khỏi tầm tay.
So với việc chém giết đẫm máu trên chiến trường, đuổi bắt một đám Người Báo đang bỏ chạy thục mạng thì an toàn hơn rất nhiều.
Đội thứ ba là quân tinh nhuệ, nên chưa đến thời gian một chén trà, họ đã mang theo một đám Người Báo đang cúi đầu ủ rũ xuất hiện trước mặt Công tước Daniel.
"Nguyên soái tha mạng!"
"Tha mạng!"...
Sau khi xác định thân phận của Daniel, tiếng cầu xin tha thứ không ngừng vang lên bên tai gã.
Đám Người báo bị nỗi hoảng sợ lấn át lý trí, không còn năng lực suy nghĩ vấn đề nữa, chỉ biết dập đầu cầu xin tha thứ.
"Đủ rồi!"
"Muốn sống thì cho ta một lý do để buông tha các ngươi. Nếu là những lý do mà mọi người thường xuyên sử dụng, các ngươi không cần phải nói thêm nữa."
Lời nói cộng thêm vẻ mặt không cảm xúc của Công tước Daniel làm cho đám Người Báo vội vàng ngừng cầu xin tha thứ, mà bắt đầu suy nghĩ kế sách giữ mạng.
"Nguyên soái, chúng tôi cũng chỉ vì bất đắc dĩ!"
"Nhiệm vụ chinh lương của Đế quốc không ngừng tăng thêm, trong bộ lạc đã cạn kiệt lương thực rồ, nếu không nghĩ cách thu hoạch từ bên ngoài thì sẽ không cầm cự được qua mùa đông này."
"Đúng dịp là bọn dã trư nhân này lén lén lút lút chui vào bãi chăn nuôi của với ý đồ phá hoại, nên chúng tôi mới ra tay với bọn chúng!"
Lời giải thích của gã Người Báo chẳng khác nào tự cung.
Lúc thì nói thiếu lương, một hồi thì nói là bị dã trư nhân phá hoại, hai chuyện không liên quan đến nhau này bị gã Người Báo miễn cưỡng buộc chặt lại.
Người nói có lẽ vô tâm, nhưng người nghe lại là có ý. Lúc này, trong đầu của Công tước Daniel chỉ còn lại "Nhiệm vụ chinh lương nặng nề".
Vì trận chiến này, Đế quốc Thú Nhân cũng là dốc hết vốn liếng, đặt cược toàn bộ gia sản của mình.
Chiến tuyến không ngừng đẩy lên phía trước, áp lực hậu cần cũng ngày càng tăng. Hiện giờ tiền tuyến đang trong tình trạng giằng co, nên đã bị biến thành tiêu hao chiến.
Lúc trước thiêu hủy lương thảo của địch nhân, ép Vương quốc Alpha phải tráng sĩ chặt tay, vứt bỏ bảy tỉnh thành Bắc Cương, hiện giờ đến phiên Đế quốc Thú Nhân phiền muộn."
Là thống soái đại quân, Daniel chỉ phụ trách đánh trận, công tác hậu cần sẽ do năm vị Hoàng giả phụ trách gom góp, nhưng chuyện này không có nghĩa là hắn sẽ không biết sự khó khăn của công tác hậu cần.
Áp lực ở tiền tuyến sẽ được chuyển dời đến hậu phương. Bởi vì trong nội bộ thú nhân có vô số chủng tộc, nên lương vật tư chiến lược mà các tộc được chia cũng sẽ không giống nhau.
Ngũ đại Hoàng tộc không thể hạ thủ với người trong nhà, nên chỉ có thể chuyển dời gánh nặng vốn thuộc về tộc nhân của tộc mình cho những chủng tộc phụ thuộc bên dưới.
Dù là cùng một chủng tộc thì trong nội bộ cũng có phân chia quyền quý và bộ lạc ở ngoài rìa. Trong lúc phân chia số định mức sẽ không thể tránh khỏi có bộ lạc phải chịu thiệt thòi.
Sau hết lớp này đến lớp khác, những bộ lạc không có quyền nói chuyện trong chính trị sẽ phải gánh chịu nhiệm vụ vượt quá năng lực của bản thân.
"Lôi hết những tên nói hươu nói vượn này ra ngoài chém, mang đầu của bọn chúng đi chế tác thành đồ uống rượu, đặt ở trên đại thảo nguyên để nhắc nhở những bộ lạc không tuân thủ quy củ!"
Công tước Daniel nhanh chóng hạ lệnh.
Có một số chuyện không phải gã ta có thể giải quyết được, dù cho những gì tên Người Báo trung niên này nói đều là sự thật, nhưng Daniel cũng sẽ không xé rách lớp giấy cửa sổ này.
Nếu không, toàn bộ Đế quốc Thú Nhân đều sẽ vỡ tổ. Vô số bộ lạc đều sẽ náo loạn, chống lại nhiệm vụ chinh lương không công bằng của bên trên.
Không giải quyết được vấn đề thì chỉ có thể giải quyết người đưa ra vấn đề. Nhìn không thấy, nghe không được, vậy thì có thể xem như chưa hề xảy ra chuyện gì. ...
Lutecia, sau nhiều lần trắc trở, các quốc gia cuối cùng đã đạt được nhất trí trong vấn đề thành lập liên quân.
Tuy nhiên, các quốc gia ở trung bộ đại lục hiện giờ đang phải chịu đựng những chuyện đã từng xảy ra ở Bắc đại lục.
Nỗi đau luôn là thứ cộng minh tốt nhất. Nhưng bây giờ mới biết được nỗi khổ của các quốc gia Bắc đại lục thì cũng đã muộn rồi.
Chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, Vương quốc Hessen lại mất thêm 2 tỉnh thành, những quốc gia ở tiền tuyến khác cũng đều bị tổn thất.
"Bộ quân vụ đang làm gì vậy?"
"Tiền tuyến đánh thành như vậy, cho dù thả một đàn heo ra thì cũng đánh tốt hơn các ngươi!"
Alexander V gào thét giận dữ.
Vương quốc phái ra 250. 000 viện quân, cộng thêm 300. 000 đại quân được điều động từ hai tỉnh lớn, nhưng kết quả chỉ là sự sụp đổ một cách dễ dàng trên chiến trường.
Ngoài một số pháo đài quý tộc còn đang kiên trì chống cự ra, toàn bộ 2 tỉnh phương bắc của Vương quốc đều đã thất thủ.
Bị mắng, Bá tước Niklas không nói một lời, chỉ cúi đầu im lặng. Oan uổng nha, trách nhiệm này không thuộc về ông ta.
Viện quân mà Vương quốc phái đi đều là những tân binh được chắp vá tạm thời, còn quân đội mà tỉnh lớn điều động được thì càng không cần phải nói, đa phần đều là kéo tráng đinh ra chiến trường, số lượng tinh nhuệ chỉ có một phần mười.
Số liệu trên giấy thì là 500. 000 - 600. 000 quân đội, nhưng thực tế, ai là chỉ huy thì người đó biết.
Không đợi đám ô hợp này bố trí binh lực xong thì quân địch đã tấn công rồi. Trong trận dã chiến, hai phe vừa chạm mặt thì quân đội Vương quốc đã bị xé toạc như một trang giấy.
Thất bại này làm sụp đổ sĩ khí, làm lung lay niềm tin của quân phòng thủ ở những nơi khác. Viện quân đột nhiên biến mất, sĩ khí của quân phòng thủ vốn đã không cao, nay càng thêm hoảng loạn, tan tác như ong vỡ tổ.