Nguyên nhân mà hắn phát động chiến dịch lần này là vì điều động quân địch, mê hoặc ánh mắt của địch nhân, để bọn chúng đưa ra phán đoán sai lầm về mặt chiến lược, tạo cơ hội cho quân viễn chinh rút lui khỏi đại thảo nguyên.
Không cần Hudson chỉ huy, chỉ qua một lát thì hai nhánh quân đã chạm mặt nhau trên đại thảo nguyên. Cừu nhân gặp nhau, hết sức đỏ mắt, hai bên lập tức lao vào chém giết.
Quân đoàn viễn chinh thì không sao, nhưng thú nhân thì khổ rồi. Lúc đầu bọn chúng vốn đã có ý định lười biếng, cho nên mới cố tình đi chệch đường, nhưng không ngờ là sẽ chạm mặt với quân đoàn viễn chinh.
Dưới những ánh mắt nhìn chằm chằm của đám thuộc hạ, các quan quân không thể nào hạ lệnh rời đi được. Việc đi chệch lộ tuyến rồi tới địch muộn hơn mấy giờ thì còn có thể giải thích là ngoài ý muốn.
Nhưng khi chạm mặt trực diện với quân địch, nếu như không đánh tới một trận thì sẽ rất khó giải thích với chủ soái.
Vừa mới giao phong, kỵ binh Ma thú đã lao vào bên trong trận hình của bọn chúng, làm rối loạn trận hình.
Nói cho đúng thì những kỵ binh thú nhân này vốn không có trận hình gì. Cái gọi là phối hợp cũng chỉ giới hạn trong các kỵ binh cùng bộ lạc.
Vượt qua giới hạn này thì khỏi bàn. Mọi người vốn không quen không biết, nguyên nhân mà bọn chúng tập trung lại với nhau là bởi vì lệnh điều động của Đế quốc.
Sự mâu thuẫn giữa các bộ lạc còn thâm hậu hơn cả tình hữu nghị. Bởi vì tài nguyên, các bộ lạc ở lân cận thường xuyên xảy ra xung đột.
Tinh nhuệ vs pháo hôi, từ khi cuộc chiến này diễn ra, quân đoàn viễn chinh đã chiếm thế thượng phong. Vô số kỵ binh thú nhân còn chưa kịp thích ứng thì đã bị giết chết.
Cảnh tượng thảm thiết này làm cho đám tù trưởng thú nhân âm thầm kêu khổ. Bây giờ bọn họ chỉ mong là viện binh đến sớm một chút, để cho lũ địch nhân ở trước mặt này biết rõ thú nhân cũng không phải dễ trêu.
Mười mấy tên Người Ưng vừa mới lên không trung liền rơi xuống đất. Còn chưa biết xảy ra chuyện gì thì đã được đưa đi gặp Thú Thần rồi.
Những Người Ưng còn lại thấy vậy liền lập tức choáng váng. Là thành viên Hoàng tộc, nguyên nhân mà bọn chúng đi theo những chủng tộc phụ thuộc này chỉ vì thuận tiện cho việc truyền tin, mà không phải đến để nộp mạng.
Ngày mà quân đoàn viễn chinh tiến vào đại thảo nguyên cũng chính là ngày Tộc Người Ưng gặp đại nạn. Dù là ra ngoài điều tra hay là đưa tin tình báo cũng đều biến thành công việc có mức độ nguy hiểm cao.
Còn chưa đến hai tháng mà đã có gần 1. 000 tên Người Ưng bất hạnh bỏ mình trong quá trình chấp hành nhiệm vụ.
Vì bảo vệ mạng nhỏ của mình, các binh sĩ Người Ưng cũng đã rút ra được bài học, chỉ cần không phải nhiệm vụ không thể từ chối, những nhiệm vụ còn lại, có thể không làm thì không cần phải làm.
Một trong những nguyên nhân rất lớn khiến cho thú nhân thường xuyên mất dấu của quân đoàn viễn chinh chính là vì những binh sĩ Người Ưng này không chịu làm việc.
Không chỉ binh lính bình thường có thương vong thảm trọng, mà ngay cả hai vị cường giả Người Ưng cấp 8 cũng bị mất mạng trong quá trình chấp hành nhiệm vụ.
"Đoàn trưởng Laimel, các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, mau chóng phái người đi cầu viện đi!"
Gã tù trưởng Người Hổ giận dữ hét lớn.
Nếu là trước kia, ông ta tuyệt đối không dám ăn nói như vậy với các thành viên Hoàng tộc, nhưng thời đại bây giờ đã khác rồi.
Sau khi liên tục bị đả kích, thực lực của Ngũ đại Hoàng tộc đã giảm mạnh, rất khó có thể tiếp tục duy trì sự thống trị đối với các chủng tộc phụ thuộc bên dưới.
Vì đối kháng đại địch nhân tộc, Ngũ đại Hoàng tộc không thể không lôi kéo các phe phái có thực lực trong Đế quốc, một vài chủng tộc có thực lực khá mạnh cũng dần có được quyền nói chuyện nhất định.
"Tốc độ của chúng ta có nhanh cỡ nào cũng không nhanh bằng khói đặc được. Ta biết rõ các ngươi không có khói đặc, tùy tiện chế tạo một chút sương mù truyền tin tức đi được rồi."
"Xét về mặt khoảng cách thì lộ tuyến của các ngươi cũng chỉ chệch mấy chục dặm thôi, có lẽ hiện giờ bên phía Nguyên soái Daniel cũng đã nhận được tin tức rồi."
Laimel tức giận nói.
Cuối cùng cũng tìm được một cái cớ để cho qua chuyện này. Lính liên lạc không dễ làm, nếu biết trước là sẽ nguy hiểm như vậy, Laimel đã ở lại tiền tuyến rồi.
Lúc xuất phát còn đầy đủ biên chế, hiện giờ đã bị tổn thất một phần ba binh lực, sĩ khí quân tâm sớm đã không còn.
Lần này bộ lạc của mình đã bị tổn thất nặng nề, nếu như tiếp tục bị tổn thất nữa, sợ là sẽ không thoát khỏi vận mệnh bị thôn tính sau cuộc chiến.
Trong Đế quốc Thú Nhân, những bộ lạc bị mất đi một lượng lớn thanh niên trai tráng sẽ không có tư cách tiếp tục tồn tại. Một khi bị bộ lạc khác chiếm đoạt, kết cục tốt nhất của những người nắm như bọn họ chính là trở thành nhân vật râu ria.
Nếu không phải như vậy, Laimel cũng sẽ không phối hợp với chủng tộc phụ thuộc này rồi. Là thành viên trong Ngũ đại Hoàng tộc, ngoài việc đóng vai lính liên lạc ra, bọn chúng còn là "Giám quân" mà Đế quốc phái tới.
Gã tù trưởng Người Hổ đã kịp phản ứng, cũng không còn tâm tư để ý tới lời đe dọa mờ mịt của Laimel nữa, mà vội vàng lao tới chỗ tên hộ vệ gần nhất rồi ra lệnh: "Mấy người các ngươi tranh thủ thời gian tìm thứ gì đó chế tạo sương mù đi, nhất định phải nhanh lên!"...
Cách đó 80 dặm, Daniel đang mang theo đại quân vội vàng trở về, bên tai đột nhiên vang lên tiếng nói của một tên vệ binh.
"Nguyên soái, có khói đặc!"
Daniel vội vàng dừng tọa kỵ lại, quay đầu nhìn bốn phía chung quanh rồi trợn tròn mắt. Bốn phương tám hướng đều có khói đặc, chỉ chính số mà gã ta nhìn thấy thôi cũng đã có hơn 10 lần rồi.
Chỉ trong một khoảnh khắc, Daniel liền biết là mọi chuyện đã trở nên tệ hơn. Quân địch không thể nào chia binh ra nhiều đường để tấn công được, xung quanh đây cũng không có nhiều bộ lạc thú nhân như vậy.