Hiện giờ ngay cả một quân đoàn đủ biên chế mà Tộc Người Ưng cũng không gom đủ, để bọn họ thống lĩnh đại quân chặn đường quân đoàn viễn chinh thật là đang làm khó "Người Ưng" rồi!
Hùng Nhân Hoàng ở bên cạnh thì đang không ngừng lắc đầu, vẻ mặt của ông ta như đang nói: Muốn đùn đẩy trách nhiệm hả? Không có cửa đâu!
Đúng là Hùng nhân tộc có thực lực mạnh mẽ, nhưng mà bọn chúng không có biên chế kỵ binh nha! Phái bộ binh ra ngoài ngăn cản quân đoàn kỵ binh của quân địch thì chẳng khác nào đang nộp mạng.
Ngũ đại Hoàng giả đều không muốn nhận nhiệm vụ có rủi ro cao, lợi ích thấp này, cục diện lập tức rơi vào tình trạng giằng co.
"Nếu như mọi người đều không muốn nhận nhiệm vụ này, vậy thì đồng thời xuất binh đi! Dù có nói thế nào, quân địch cũng đã làm cho cảnh nội của chúng ta long trời lở đất, không thể để bọn chúng tuỳ tiện chạy thoát được!"
Ngân Nguyệt Lang Hoàng có chút xấu hổ đề nghị. ...
Con đường rút lui của quân đoàn viễn chinh vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, nhưng khi tới gần tiền tuyến giao chiến của hai nước thì bắt đầu cảm nhận được một tia áp lực.
Nhưng cảm giác bất an này cũng nhanh chóng biến mất. Đường biên giới của hai nước dài liên miên hơn nghìn dặm, muốn chặn đường cũng là một vấn đề lớn.
"Nguyên soái, chúng ta có cần phải đi đường vòng không?"...
"Trước tiên hãy xây dựng cơ sở tạm thời ở chỗ này trước đã, đợi sau khi điều tra rõ tình hình ở trại địch rồi tính!"
Hudson bình tĩnh nói.
Nếu như quân địch muốn tập kích ở vị trí hiện tại thì cứ để cho bọn chúng tập kích thôi.
Đường biên giới của hai nước dài liên miên hơn nghìn dặm, quân đoàn viễn chinh thì toàn là kỵ binh, dù có mang nhiều binh mã tới đây cũng không chặn đường được.
Nếu như quân địch dám điều động binh lực một cách trắng trợn, Hudson cũng không ngại ra lệnh cho quân phòng thủ giết ra ngoài, đánh bại đại quân thú nhân chỉ trong một cuộc chiến.
"Dưỡng khấu tự trọng*" cũng không hề ảnh hưởng đến việc đánh thắng trận. Đánh tan đại quân Thú nhân trong dã chiến vẫn không chưa lấy được mạng của Đế quốc Thú Nhân mệnh. (*dùng để chỉ hành vi cố ý của một vị tướng, cố tình để địch yên nhằm đạt được mục đích bảo vệ bản thân. )
Nhưng nếu muốn thu hồi lại lãnh thổ đã mất thì sớm muộn gì cũng phải đánh bại đại quân Thú nhân, trận chiến này đã được định sẵn là không thể tránh khỏi.
Hudson không hoảng hốt, nhưng đại quân Thú nhân ở phía đối diện thì lại rất hoảng. Mặc dù Ngũ đại Hoàng đình đã nhiều lần phong tỏa tin tức, nhưng hệ thống đặc biệt của Đế quốc Thú Nhân đã định sẵn là bọn chúng không thể hoàn toàn phong tỏa được tin tức.
Chuyện phát sinh ở trong cảnh nội sớm đã được truyền khắp quân doanh thông qua các loại "Tin tức ngầm".
Việc cắt giảm hạn mức khẩu phần lương thực càng là minh chứng cho truyền ngôn này. Cao tầng càng phủ nhận thì mọi người lại càng tin tưởng truyền ngôn.
Nếu đã là "Tin tức ngầm" thì sẽ không tránh khỏi việc vận dụng thủ pháp khuếch đại. Trong mắt của rất nhiều binh sĩ thú nhân, quân đoàn viễn chinh chính là ma quỷ đến từ địa ngục.
Chủ động xuất kích là không tồn tại, bọn chúng chỉ là quân đoàn bộ binh, nào có tư cách truy sát kỵ binh.
Các sĩ quan thú nhân mờ mịt không biết nên làm như thế nào, nên liền lựa chọn báo cáo tin tức này lên Hoàng đình, củ khoai nóng bỏng này lại quay về tay của năm vị Hoàng giả.
Nửa đêm, trong doanh trướng Hoàng đình vẫn đèn đuốc sáng trưng. Ngũ đại Hoàng giả đang tổ chức một cuộc hội nghị cấp cao, tiếc là dù thảo luận như thế nào vẫn không nghĩ ra biện pháp hữu hiệu.
Nếu như muốn xuất binh chặn đường vào lúc này, không chỉ phải suy xét về thực lực của quân đoàn viễn chinh, mà còn phải tính thêm quân đội Nhân tộc ở phía đối diện. ...
"Hiện giờ đừng nên ảo tưởng trông chờ vào những giả thiết không đáng tin cậy này nữa."
"Hudson chính là thống soái tối cao của quân đội Vương quốc Alpha, hắn muốn điều động quân phòng thủ ở trong thành trì thì chỉ cần một mệnh lệnh mà thôi."
"Nếu chúng ta xuất binh bao vây tiêu diệt quân đoàn viễn chinh, quân phòng thủ ở trong thành trì của quân địch nhất định sẽ hành động, căn bản không có chuyện ngồi yên nhìn xem chúng ta bao vây quân viễn chinh!"
Behemoth hoàng Alex mệt mỏi nói.
Không biết có phải là bị chiến tranh đánh cho choáng váng rồi không, những đề nghị mà các tướng lĩnh đưa ra hiện giờ cũng đã bắt đầu xuất hiện ảo giác.
Chuyện ngồi nhìn quân đội mình bị quân địch bao vây tiêu diệt đúng là có khả năng tồn tại, nhưng chỉ diễn ra ở phe Đế quốc Thú Nhân. Bởi vì mâu thuẫn trong chủng tộc và bộ lạc, ra tay hố đồng đội là chuyện thường xuyên xảy ra.
Trong Vương quốc Alpha chỉ có một chủng tộc duy nhất nên sẽ không phát sinh chuyện như vậy, cho dù có người muốn hố đồng đội thì cũng không dám làm quá mức.
Nhận được quân lệnh cứu viện mà còn dám ngồi nhìn quân đội phe mình bị quân địch tiêu diệt, không có hậu trường nào có thể gánh vác được một tội danh lớn như vậy.
Ảo tưởng bị đánh tan, đám tướng lĩnh liền ngậm miệng không nói. Áp lực mà Hudson gây ra cho bọn chúng thực sự là quá lớn, nên không ai dám chắc khi đánh thực chiến.
"Số lượng kỵ binh cơ động mà chúng ta có thể vận dụng là quá ít, rất khó có thể giữ lại quân đoàn viễn chinh của quân địch."
"Cách dụng binh của Hudson rất giảo hoạt, xây dựng cơ sở tạm thời tại vị trí hiện giờ, sợ là đang thiết lập cạm bẫy để chờ chúng ta chui vào."
"Xét về mặt khoảng cách, kỵ binh ở trong quan nội của phe địch chỉ cần vài tiếng đồng hồ là có thể đến tiếp ứng."
"Khoảng cách như vậy đã đủ cho bọn chúng trực tiếp vượt biên rồi. Chỉ với một chút binh lực ít ỏi kia của chúng ta thì sẽ không thể ngăn cản được bước tiến của bọn chúng!"
"Có lẽ quân địch đang chờ chúng ta vội vàng điều động binh lực, làm xáo trộn chiến lược ban đầu, tạo cơ hội cho quân thủ thành xuất kích."
Ngân Nguyệt Lang Hoàng nói với giọng điệu không hăng hái lắm.