Biết rõ thực lực của mình không tốt mà còn chạy ra ngoài chơi trò tranh bá đại lục, quả thực là đầu bị nước vào.
Phân tích từ góc độ lý trí, nếu như giới cao tầng của thú nhân nhận thức được trong quyết sách chiến lược và tiến hành sửa sai kịp thời, thì lựa chọn ngừng chiến cũng không phải là không được.
Nhưng đó cũng chỉ là lý thuyết, trên thực tế, khi các nhà cầm quyền đưa ra quyết định, họ còn phải cân nhắc nhiều yếu tố khác nữa.
Nhiều khi, tốt nhất cũng không phải là thích hợp nhất. Đế quốc Thú Nhân là một quốc gia liên minh do đa chủng tộc tạo thành, tình hình trong nội bộ Đế quốc vốn đã rối ren.
Lợi ích của Đế quốc nhiều khi cũng sẽ mâu thuẫn với lợi ích của chủng tộc. Người cầm lái của Ngũ đại Hoàng tộc nhất định sẽ ưu tiên lợi ích của chủng tộc mình trước, sau đó mới là lợi ích của Đế quốc.
"Tom, lập tức phái người truyền tin tức này về nước, để các quan chức cấp của Vương quốc quyết định xem có nên tiến hành đàm phán với thú nhân hay không."
"Còn về sứ đoàn thú nhân, để bọn chúng trở về doanh trại của mình ngồi chờ tin tức là được."
Sau khi do dự một chút, Hudson vẫn quyết định ném chuyện phiền phức lên cho phía trên.
Bản thân "Thú nhân" đã là một chuyện phiền phức rồi, huống hồ đây còn là một chuyện lớn liên quan đến việc bỏ qua Liên minh Nhân tộc để đàm phán ngừng chiến với thú nhân, nếu có thể không tham gia thì tốt nhất là không nên tham gia.
Suy cho cùng thì hắn cũng chỉ là thống soái của quân đội Vương quốc, chứ không phải là quyền thần quyền nghiêng triều chính, không đáng phải lo nghĩ nhiều như vậy.
Dù sao gần đây Caesar IV cũng đang rảnh rỗi, vậy thì cứ ném rắc rối này cho y xử lý, miễn cho vị Quốc vương bệ hạ suốt ngày khoa tay múa chân với tiền tuyến .
Đối với một Vương quốc Alpha đang cần thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức mà nói, có thể không đánh mà thắng đương nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng vấn đề hiện giờ là: mặc dù ngừng chiến là do thú nhân nói ra, nhưng Đế quốc Thú Nhân hiện giờ vẫn chưa bị đánh tàn, thậm chí còn đang chiếm lấy bảy tỉnh Bắc Cương của Vương quốc.
Những thứ không có được trên chiến trường, muốn lấy lại từ bàn đàm phán cũng không phải là một việc đơn giản.
Hơn nữa, chỉ thu hồi lãnh thổ đã mất cũng chưa chắc có thể đáp ứng được tham vọng của các bên trong Vương quốc, mọi người còn định chém cho thú nhân một nhát để đền bù những tổn thất trong chiến tranh. ...
Phỉ Thúy cung, sau khi nhận được tin tức, Caesar IV hoàn toàn không biết rằng mình đã nhận phải một củ khoai nóng bỏng tay, mà y còn đang vui mừng vì Thú nhân đã chủ động yêu cầu ngừng chiến.
Có thể ép cho kẻ thù truyền kiếp phải cúi đầu là một việc rất có thể diện. Nếu làm tốt việc này, chắc chắn sẽ ghi được một dấu ấn sâu đậm trong sử sách.
Nếu như có một ngày có thể đến Thần quốc, gặp được liệt tổ liệt tông của Vương quốc, Caesar IV cũng có vốn liếng để khoe khoang.
Nếu như lúc này không phải đang trong thời kỳ chiến tranh đại lục, cuộc đàm phán với thú nhân nhất định phải được tiến hành trong âm thầm, thì Caesar IV chắc chắn sẽ đi ra ngoài khoe mẽ.
"Bệ hạ, tin tức này đã được xác nhận chưa?"
"Thú nhân thật sự muốn ngừng chiến sao?"
Hầu tước Delgado vội vã hỏi.
Cừu hận về cừu hận, nếu như có thể kết thúc chiến tranh một cách thể diện thì không ai muốn tiếp tục cả.
Cố chấp liều chết với Đế quốc Thú Nhân cũng chỉ là một việc làm lỗ vốn. Cho dù giành được chiến thắng, nhiều nhất cũng chỉ chiếm được một vùng thảo nguyên, vấn đề về quyền sở hữu tài sản còn phải được đấu thầu sau chiến tranh.
Với tình hình quốc tế hiện nay, không chừng Vương quốc Alpha vừa mới nuốt vào thì đã ngay lập tức bị buộc phải nhả ra.
Tại đại lục Aslante, việc mở rộng mà không có cơ sở pháp lý thì độ khó là cấp địa ngục.
Cho dù có thể nuốt được thì chi phí chiến tranh khổng lồ cũng sẽ đè bẹp tài chính của Vương quốc; Thương vong thảm khốc thậm chí còn khiến cho Vương quốc ngạt thở.
"Tin tức là do Nguyên soái Hudson truyền về, phái đoàn thú nhân được cử đi đàm phán muốn vào trong Vương quốc, nhưng lại bị Nguyên soái khuyên quay về."
"Tổng hợp phân tích từ tình hình hiện tại, có lẽ quân địch đã thật sự không muốn đánh tiếp nữa."
"Dù sao, quân viễn chinh vừa mới gây náo loạn ở Đế quốc Thú Nhân, hậu cần của bọn chúng chắc chắn đang gặp vấn đề nghiêm trọng."
"Tiếp tục tiêu hao với Vương quốc trên chiến trường, ngoài việc lãng phí tiền tài và lương thực ra, bọn chúng sẽ không đạt được bất cứ điều gì!"
Caesar IV hăng hái nói.
Không ai đưa ra dị nghị gì về lời giải thích này. Xét về mức độ hiểu biết đối với Đế quốc Thú Nhân, những người có mặt ở đây đều không thua kém gì so với giới cao tầng của Đế quốc Thú Nhân.
Hàng năm, Vương quốc đều phải chi một khoản tiền lớn để thâm nhập và thu thập thông tin tình báo về Đế quốc Thú nhân. Nghe nói là trong nội bộ Đế quốc Thú Nhân còn có những người hợp tác với Vương quốc, thậm chí có thể không chỉ một nhóm.
Một quốc gia liên minh bộ lạc đa chủng tộc tràn đầy mâu thuẫn là như vậy đấy, chỉ cần chịu bỏ tiền bạc thì không lo không tìm thấy người hợp tác.
Cụ thể là chủng tộc nào, bộ lạc nào, đây là thông tin tối mật. Ngoài những người phụ trách tiếp xúc ra, chỉ có Quốc vương mới biết rõ.
Đương nhiên, sự hiểu biết sâu sắc về Đế quốc Thú Nhân cũng chỉ được giới hạn trong một số ít cao tầng của Vương quốc. Ngay cả rất nhiều đại quý tộc ở địa phương, thông tin nhận được đều đã bị che giấu.
Không phải những người biết chuyện cố tình muốn che giấu, chủ yếu là do Đế quốc Thú Nhân năm đó mạnh hơn Vương quốc Alpha quá nhiều. Mỗi lần nhìn thấy dữ liệu, mọi người đều cảm thấy rất áp lực.
Áp lực nặng nề này chỉ cần để một vài người lãnh đạo cấp cao chịu đựng là được rồi. Nếu như để cả thế giới đều biết, lòng người bên dưới sẽ rối loạn.