"Vì tiết kiệm thời gian, ta thấy đoàn chủ tịch cũng không cần phải thương lượng nữa, trực tiếp tiến hành biểu quyết là được!"
"Ba nước liên quân đều vắng mặt, vậy cứ trực tiếp tính là bọn họ bỏ quyền đi, dù sao thiếu ba tấm phiếu của bọn cũng không ảnh hưởng gì đến kết quả."
"À phải rồi, trước đó Vương quốc Warhammer bị chia cắt, ghế chủ tịch vẫn chưa xác định được, vậy một phiếu đó bây giờ cũng tính là bỏ phiếu trắng đi!"
Lời nói của Bá tước Djordevich khiến cho các đại biểu đến từ Vương quốc Warhammer như rơi xuống hầm băng, Bá tước Derek cầm đầu thậm chí còn ngã xuống ghế.
Rời khỏi đoàn chủ tịch thì dễ, nhưng muốn trở về thì lại rất khó. Không có tiếng nói trong liên minh, con đường phục quốc của họ sẽ càng trở nên khó khăn hơn.
Nhưng đây chính là hiện thực, họ và Vương quốc Iberia không oán không cừu, Bá tước Djordevich hoàn toàn không có lý do gì để nhắm vào họ.
Nguyên nhân chủ yếu bị buộc phải rút vào hiện giờ là Vương quốc Warhammer đang lưu vong, không có năng lực thực hiện nghĩa vụ của thành viên đoàn chủ tịch, nên đương nhiên là cũng không thể tiếp tục nắm giữ quyền lực của thành viên đoàn chủ tịch.
Thập đại Vương quốc đại lục cộng thêm Giáo Đình chính là 11 thành viên ban đầu của đoàn chủ tịch trong hội nghị, bây giờ đã trực tiếp biến thành 10 thành viên.
Con số này có thể sẽ tiếp tục giảm bớt, những quốc gia đang lao dốc cùng với ba nước Trung đại lục đang bị Liên minh dị tộc bón hành đều có nguy cơ bị loại bỏ trong tương lai.
Chỉ cần nhìn quyền bỏ phiếu của các bên là biết. Cùng là một ghế, nhưng thế lực đại diện khác nhau thì quyền lực trong liên minh cũng sẽ khác nhau.
"Nếu không có người phản đối, vậy thì cứ đơn giản hóa thủ tục, trực tiếp bỏ phiếu đi."
"Các thành viên trong đoàn chủ tịch ủng hộ trừng phạt nghiêm khắc ba quốc gia ở Trung đại lục thì hãy giơ tay phải, phản đối thì giơ tay trái, không giơ tay thì coi như bỏ phiếu trắng."
Công tước Bergson nói một cách đơn giản và thô bạo.
Vừa dứt lời, lão ta đã dẫn đầu giơ tay trái, ý định nghiêng về phía nào đã quá rõ ràng.
Tất cả đều là vì lợi ích. Vương quốc Frank ăn quá no, sau đó cần phải tiêu hóa thành quả thắng lợi. Bây giờ xuất binh khu trục dị tộc, giúp những này kẻ xui xẻo này phục quốc thì chẳng có lợi ích gì.
Chờ đến khi cuộc chiến tranh đại lục lần tới nổ ra, những vùng đất vốn có chủ sở hữu này lại bị dị tộc thanh tẩy, trở thành vùng đất vô chủ, đến lúc đó ai chiếm được thì thuộc về người đo.
Ngay sau đó, các thành viên đoàn chủ tịch đều tham gia bỏ phiếu.
Không có gì bất ngờ, hai Vương quốc cũng đang cần thời gian để tiêu hóa chiến quả là Iberia và Alpha đều bỏ phiếu phản đối.
Điều duy nhất làm cho mọi người thấy khó tin chính là: Vị Giám mục Monteson vừa rồi còn kêu gào nghiêm trị ba nước cũng bỏ phiếu phản đối.
Ngược lại, đại diện của ba nước Ruthenia, Avalat và Oprus vẫn luôn giữ im lặng lại bỏ phiếu ủng hộ.
Rõ ràng là trong ba quốc gia này cũng có những người thông minh, nhận ra thời đại sáp nhập lớn đang đến, muốn thông qua việc ủng hộ các quốc gia phục quốc để kéo dài bộ pháp mở rộng của các thế lực lớn.
Tiếc là thực lực của họ có hạn, tiếng nói trong liên minh cũng không cao. Cho dù cảm nhận được nguy hiểm thì cũng không đủ sức để ngăn cản.
Theo một nghĩa nào đó, cuộc xâm lược của dị tộc cũng đã tháo gỡ xiềng xích trên đầu của một số thế lực lớn.
Trực tiếp chơi sáp nhập và thôn tính trong nội bộ nhân tộc sẽ rất dễ bị đánh hội đồng. Nội chiến thì không thể chơi đồ sát chủng tộc, không có sự ủng hộ về mặt pháp lý, việc cai trị sau chiến tranh sẽ là một vấn đề nan giải.
Bây giờ không cần phải lo lắng nữa, kẻ địch đã giúp hoàn thành cuộc thanh trừng rồi. Trong tương lai, những vùng đất này sẽ không có người, chỉ cần tiêu diệt dị tộc thì mọi chuyện sẽ được giải quyết. ...
Trong đại doanh quân đội, các tướng lĩnh cấp cao tiền tuyến đang tập trung lại, còn có cả Bộ trưởng Ngoại vụ của Vương quốc, đám người này đang cùng nhau thảo luận về những ảnh hưởng của tình hình đại lục đối với Vương quốc.
Không phải là do Hudson muốn cướp việc của Caesar IV. Vì đại chiến ở Bắc Cương vẫn còn chưa thực sự kết thúc, đám tướng lĩnh cấp cao không thể trở về vương đô tham gia nghị sự được.
Là cổ đông của vương quốc, cho dù không thể trở về thì cũng phải thể hiện lập trường của mình.
Để tránh hiềm nghi, Hudson còn mời cả Bộ trưởng Ngoại vụ phụ trách việc đàm phán là Bá tước Francois tới đây.
Chuyện này có liên lụy quá lớn, nên nhất định phải thận trọng. Vương quốc có ba mươi hai tỉnh thành, mà tiền tuyến đã có mười tám vị Tổng đốc. Rõ ràng là cuộc họp này sẽ ảnh hưởng đến quyết định cuối cùng của vương quốc.
Hudson đã đủ lông đủ cánh, nhưng không có nghĩa là hắn phải nhảy ra đối nghịch với Quốc vương. Hắn không định tiến vào triều đình, chỉ cần duy trì tiếng nói trong quân đội là đủ rồi.
Nếu như Hudson vươn tay vào trong chính đàn, sợ rằng trong thời gian dài tới, Caesar IV sẽ không thể ngủ yên.
"Chắc là mọi người đều biết chuyện Trung đại lục ngừng chiến rồi."
"Vốn dĩ chuyện này không cần phải triệu tập mọi người cùng nhau thảo luận, nhưng đêm qua sứ thần của Vương quốc thường trú ở Frank đã dùng ma pháp trận truyền tin."
"Vòng đàm phán mới nhất của Liên minh Nhân tộc đã quyết định là sẽ không áp dụng các biện pháp trừng phạt đối với ba quốc gia ở Trung đại lục."
"Cũng đã có người nhắc về vấn đề ngừng chiến với Liên minh Dị tộc, nhưng vì tiếng phản đối quá lớn nên đã bị Liên minh bác bỏ."
"Điều này có ý gì, chắc mọi người cũng đã hiểu!"
"Chiến tranh đại lục sắp đi đến hồi kết, đã đến lúc vương quốc cần đưa ra quyết định. Mọi người có ý nghĩ gì thì nhân cơ hội này nói ra luôn đi!"
Hudson nói với vẻ mặt không cảm giác.