Đám đại biểu liên tục hô hào đòi truy cứu trách nhiệm của tam đại Vương quốc vì đã lén lút thỏa hiệp với Liên minh dị tộc.
Đáng tiếc là ngoài những tiếng hô hào to lớn này ra, những người đã bị mất đi quyền nói chuyện như bọn họ dù muốn phát động kiến nghị biểu quyết cũng không được.
Về vấn đề này, lập trường của các thế lực lớn rất rõ ràng, không thể để cho các nước nhỏ bị diệt vong này nắm mũi dẫn đi.
Nếu không phải vì lo ngại về hình tượng thì họ đã đuổi hết những đại biểu này ra khỏi Liên minh nhân tộc rồi.
Chờ sau khi cuộc hội nghị liên minh này bế mạc, những đại biểu không thể đại diện được cho ai này sẽ không còn là nghị viên của Liên minh Nhân tộc nữa.
Nhìn xem hội trường hỗn loạn, Công tước Bergson lập tức nổi giận nói: "Yên lặng!"
"Vệ binh duy trì trật tự, nếu ai dám to tiếng quấy rối thì cứ ném ra ngoài cho ta!"
Công tước Bergson đã không còn quan tâm đến thể diện nữa. Nơi này là nơi nghị sự, không phải là nơi để cho những người này phát tiết cảm xúc.
"Ta biết là có một số người đang cảm thấy rất khó chịu, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta cuối cùng cũng phải nhìn về phía trước."
"Đại biểu của Vương quốc Hessen, Vương quốc Dante và Vương quốc Nam Ngạn không có mặt thì cuộc hội nghị này vẫn sẽ diễn ra bình thường."
"Hiện giờ nghị viên của đoàn chủ tịch bắt đầu thảo luận, những người còn lại mời giữ yên lặng. Nếu có ý kiến gì thì chờ đến lượt phát biểu rồi nói."
"Nếu như có người cố tình quấy rối, theo luật của Hội nghị Liên minh, đoàn chủ tịch có quyền điều tra về tư cách nghị viên của các vị, bao gồm cả việc tước bỏ tư cách nghị viên!"
Một lời uy hiếp trắng trợn, nhưng hiệu quả lại vô cùng tốt.
Con người đều có tâm lý cầu may, không đến phút cuối thì sẽ không thực sự từ bỏ.
Vò đã mẻ không sợ rơi, thực ra bản thân nó cũng là một hình thức thể hiện chính trị. Dù sao, những đứa trẻ biết khóc biết gây chuyện sẽ được ăn kẹo.
"Để ta bắt đầu trước, đơn phương thỏa hiệp với Liên minh Dị tộc là hành vi phản bội nhân tộc."
"Vương quốc Hessen, Vương quốc Dante và Vương quốc Nam Ngạn chỉ vì lợi ích của bản thân, không quan tâm đến đại cục của Nhân tộc, chúng ta nhất định phải nghiêm trị loại hành vi này!"
Giám mục Monteson đằng đằng sát khí nói.
Sau khi bị mắng chửi lâu như vậy, cuối cùng cũng có người đứng ra kéo cừu hận. Sau khi thở dài một hơi, gã ta cũng muốn nhân cơ hội này để giải tỏa những bực tức đã tích tụ trong thời gian gần đây.
Còn về vấn đề ngừng chiến ở Trung đại lục, thực ra Giáo Đình cũng chẳng làm được gì nhiều. Ngoài miệng kêu gào vài câu thì còn được, nhưng nếu bọn họ xuất binh chế tài, sợ là Liên minh dị tộc sẽ cười đến rụng răng.
"Ngài Giám mục, khi nói những lời này thì lương tâm của ngài có đau không?"
Bá tước Predrag cười như không cười nói.
Rất rõ ràng, ông ta là người chuyên gây chuyện với Giáo Đình, vừa mở miệng đã trào phúng.
Mọi người đã sớm quen với những cảnh tượng tự như vậy rồi, nên không cảm thấy kinh ngạc nữa. Hầu như mỗi cuộc hội nghị liên minh đều sẽ xảy ra cảnh tượng này: Giáo Đình vs Vương quốc Alpha, Giáo Đình vs Vương quốc Frank, Vương quốc Frank vs Vương quốc Iberia.
Ngoài một số ít vấn đề là bốn bên có thể thống nhất lập trường ra, hầu hết thời gian đều diễn ra những màn khẩu chiến như thế này, như thể không châm chọc nhau vài câu là sẽ ăn không ngon vậy.
Nhìn thì có vẻ vô nghĩa, nhưng thực chất lại là biểu hiện của trí tuệ chính trị. Các cường quốc cũng cần thể hiện sự hiện diện của mình. Khi họ tranh cãi với nhau cũng đang đồng thời nhắc nhở các đại biểu khác rằng: thân phận địa vị của họ không giống nhau.
Nhìn vào tổ hợp của các thành viên, Vương quốc Frank và Giáo Đình là một cấp bậc, Iberia và Vương quốc Alpha lại là một cấp bậc, mọi người đã ngầm thừa nhận rằng bốn quốc gia này có tiếng nói nhất trong liên minh.
Sau cuộc xâm lược trước đó của thú nhân, tam đại Vương quốc Trung đại lục không còn nhẫn nại được nữa, nên đã thử khiêu chiến địa vị của Vương quốc Alpha, và đã đạt được những tiến bộ nhất định.
Tiếc là kế hoạch chưa hoàn thành thì cuộc chiến tranh lục địa mới đã đánh cho họ trở về nguyên hình. Ngược lại, sức mạnh quân sự mà Vương quốc Alpha thể hiện ra lại làm mọi người giật nảy cả mình, và còn củng cố vị thế của họ trong liên minh.
"Ngài Bá tước, chúng ta đang thảo luận về vấn đề của ba quốc gia ở Trung đại lục. Nếu như ngài cảm thấy lương tâm bất an, vậy quý quốc có thể xuất binh chặn đường lui của đại quân Tinh Linh."
"Ta tin chỉ cần quý quốc có thể làm được điểm này thì sẽ dễ dàng giải quyết được tình huống nguy hiểm của các quốc gia Trung đại lục, đồng thời giúp nhân tộc cầm chắc chiến thắng!"
Giám mục Monteson đối chọi gay gắt đáp lại.
"Ngài Giám mục, trước khi muốn nói gì đó thì phải nghĩ cho kỹ, đừng coi người khác là kẻ đần!"
Trong khi nói chuyện, Bá tước Predrag vừa ra vẻ khinh bỉ.
Không nói đến vấn đề lợi ích, chỉ riêng vấn đề hiệp ước cũng đã là một nan đề rồi. Đây nào phải muốn chặn đường lui của đại quân Tinh Linh, mà rõ ràng là đang muốn mạng của giới cao tầng Vương quốc.
Nếu ai dám đưa ra đề xuất tìm đường chết như vậy trong vương quốc, họ sẽ ngay lập tức bị coi là phe phản loạn và bị loại bỏ.
Trải qua một trận khẩu chiến, bầu không khí vốn dĩ ngột ngạt cũng dịu phần nào. Sau khi tỉnh táo lại, đám đại biểu nhận ra rằng việc truy cứu trách nhiệm của ba nước Hessen, Dante và Nam Ngạn vào lúc này là không đáng tin cậy đến mức nào.
Cho dù phải truy cứu trách nhiệm thì cũng phải đợi đến sau chiến tranh. Chiến tranh lục địa vẫn chưa kết thúc, nếu như lại gây ra nội chiến, sợ là Liên minh dị tộc sẽ cười đến tỉnh cả ngủ.