Nhưng trong lòng luôn có một giọng nói đang không ngừng nhắc nhở Daniel, nếu như rút lui vào lúc này, sau này muốn quay lại sẽ rất khó.
Vào thời chiến, có rất nhiều vấn đề đều bị áp chế. Hiện giờ chiến tranh kết thúc, đã đến lúc bộc phát rồi.
Thế lực đứng mũi chịu sào chính là hoàng đình Behemoth, dân số của Behemoth vốn đã thưa thớt, lại còn bị quân đoàn viễn chinh nuốt hết một bộ lạc lớn trong cuộc đại chiến nữa.
Có lẽ việc bị tổn thất 20. 000 - 30. 000 đối với những đại tộc khác không tính là đại sự gì, nhưng đối với tộc Behemoth thì đây lại là thương cân động cốt.
Lúc đầu thì dân số của Behemoth đã bị giảm mạnh, hiện giờ có thêm một bộ lạc lớn bị hủy diệt, số lượng tộc nhân còn lại chỉ có bằng 1⁄3 của năm năm trước.
Số lượng tộc nhân ít như vậy, cho dù sức chiến đấu có mạnh cỡ nào thì cũng không đàn áp được những tên thuộc hạ có dã tâm.
Hơn nữa, quân đoàn Behemoth hiện giờ đã không còn là quân đoàn Behemoth trước kia nữa. Vì bảo vệ số lượng quân đội, bọn chúng bị ép phải toàn dân giai binh, cái giá phải trả chính là sức chiến đấu giảm mạnh.
Nếu như trong thời kỳ đỉnh phong, quân đoàn Behemoth dù kém hơn quân đoàn Ma thú của Vương quốc Alpha, nhưng nếu đấu một chọi một với binh sĩ bình thường trong quân đoàn viễn chinh thì nhất định sẽ giành được chiến thắng.
Nhưng tình hình bây giờ thì ngược lại, trong tình huống binh lực tương đối, sức chiến đấu của kỵ binh Behemoth đã giảm sút, nếu như gặp được quân đoàn viễn chinh thì khả năng cao là sẽ bị thua thiệt.
Cơ hội ngàn năm một thuở được dâng tới miệng. Nếu như những chủng tộc phụ thuộc có thực lực không dám phát động tấn công vào vị trí của hoàng đình, vậy thì chúng đáng làm bia đỡ đạn cả đời.
Tứ đại Hoàng tộc còn lại có thể kéo tộc Behemoth được một lần, nhưng không có cách nào kéo bọn chúng được lần thứ hai.
Nếu cứ một mực giúp tộc Behemoth gắng gượng thì dập tắt hy vọng của các tộc bên dưới. Những cảm xúc bất mãn tích tụ của các tộc không có nơi để giải tỏa, cuối cùng đều sẽ đổ dồn về phía Ngũ đại Hoàng tộc.
Nói chuyện đại cục với những chủng tộc bị áp bức lâu dài là việc không có ý nghĩa. Dù sao bọn chúng cũng không phải những người được lợi, nên dù tình hình có tồi tệ đến đâu thì cũng vậy thôi.
Nhớ tới lời đề nghị được Behemoth hoàng Alex đưa ra trong cuộc họp "Đế quốc Thú Nhân cần phải tiến hành một cuộc cải cách lớn", Daniel liền lắc đầu.
Mọi người đã nghiên cứu rất kỹ những vấn đề được Đế quốc phơi bày. Tiếng gọi cải cách vẫn luôn tồn tại. Nhưng khi đến hành động cụ thể thì mọi người lại trợn tròn mắt.
Ngũ đại Hoàng tộc nắm giữ quyền phát ngôn đều là những người hưởng lợi từ hệ thống quy tắc hiện hành. Cải cách chính là đang cắt thịt của mình để thỏa mãn yêu cầu lợi ích của các chủng tộc bên dưới.
"Đi thôi, Daniel!"
"Đế quốc đã thất bại lở chỗ này vài chục lần rồi, lại thêm một lần cũng không sao. Đối mặt với loại kẻ thù ngoan cố như Vương quốc Alpha, con nhất định phải học được cách thích nghi."
"Khi cần phải buông bỏ, thì phải buông bỏ. Lần này thất bại, chúng ta vẫn còn lần sau, lần sau nữa."
"Tình hình đại lục hiện giờ đang vô cùng có lợi cho Đế quốc. Sau này khi phát động chiến tranh, chúng ta sẽ không phải chiến đấu một mình nữa!"
Ngân Nguyệt Lang Hoàng cổ vũ nói.
Ông ta rất xem trọng đứa con trai này. Mặc dù không thể đánh bại Hudson, nhưng năng lực chỉ huy của Daniel vẫn là số một trong Đế quốc.
Chọn một người kế thừa kế có năng lực có thể củng cố vị thế của Ngân Nguyệt Lang tộc, chuyện này rất có ý nghĩa chiến lược, nên ông ta không thể để Daniel bị đả kích phế bỏ được.
"Yên tâm đi, phụ hoàng! Một chút thất bại này, con vẫn có thể chịu đựng được, hiện giờ con chỉ đang suy nghĩ về công việc trong nước."
Lời nói của Daniel làm cho trái tim đang lo lắng của Ngân Nguyệt Lang Hoàng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Không có bị đả kích là được, sau khi trải qua sự tôi luyện từ thất bại thì mới có thể trưởng thành tốt hơn. Danh tướng đều được tôi luyện từ trong nghịch cảnh.
"Đừng nghĩ nhiều, vấn đề trong nước vốn đã rất phức tạp. Nếu suy nghĩ quá nhiều, mọi chuyện sẽ càng phức tạp hơn."
"Tạm thời thì cuộc phong ba này vẫn chưa ảnh hưởng gì đến chúng ta. Trong tình huống chưa rõ ràng như lúc này, cứ ngồi yên quan sát tình hình trước đã."...
Đại quân thú nhân rời đi, sau khi thu hồi được lãnh thổ thì quân đội Vương quốc cũng bắt đầu chia nhau rút lui.
Về phần khu cận đông bị vương quốc để mắt tới, hiện giờ chẳng có gì, căn bản không cần phải bảo vệ.
Lý do chính khiến quân đội rút lui gấp rút như vậy là do chi phí tiền lương và lương thực quá cao, tài chính của vương quốc không thể chịu được nữa.
Đối với các triều đại phong kiến, chiến tranh luôn là gánh nặng nặng nề nhất. Cho dù cơ chế điều động của Vương quốc Alpha có tiên tiến đến đâu, thì nó cũng không thể thay đổi được sự thật là sức sản xuất lạc hậu.
Không giống với cuộc xâm lược của thú nhân trước đó, ngay khi chiến tranh vừa kết thúc, các bên liền bắt đầu tranh giành chiến lợi phẩm, nhưng lần này, hứng thú của mọi người rõ ràng đã thấp hơn rất nhiều.
Những ngày gần đây, có không ít quý tộc tìm tới Hudson nhờ vả, nhưng mục tiêu mà họ nhắm đến đều là những vùng đất vô chủ trong nước.
Mọi người đều tỏ vẻ ghét bỏ đối với lãnh địa ở bảy tỉnh biên giới phía Bắc, chứ đừng nói đến vùng "khu cận Đông" xa xôi hơn.
Đất đai có phì nhiêu hay không không quan trọng. Chỉ một nhược điểm duy nhất là giáp với Đế quốc Thú Nhân thôi đã khiến hàng loạt quý tộc phải e ngại rồi.
Dù có thích đất phong đến đâu cũng không thể lấy mạng đi lấp được!
Với quan hệ giữa vương quốc và thú nhân, hòa bình chỉ kéo dài được tầm ba hoặc năm năm. Sau khi tộc Orc khôi phục, khu vực biên giới chắc chắn sẽ lại dậy sóng.