Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 1344 - Chương 1344: Vấn Đề Cận Đông

Chương 1344: Vấn Đề Cận Đông Chương 1344: Vấn Đề Cận Đông

Caesar IV cũng bị ép bất đắc dĩ mới phải vội vã tổ chức hội nghị. Nếu như không nhân cơ hội tất cả mọi người ở đây để giải quyết vấn đề, đợi đám người này trở lại lãnh địa, dù có muốn giải quyết vấn đề khu cận đông cũng rất khó.

Trước đó thì Caesar IV đã cử người đi liên hệ với các bên rồi, nhưng tiếc là đám đại quý tộc, bao gồm cả Hudson, đều không có hứng thú gì với khu cận đông.

Quý tộc không có quyền lựa chọn đất phong, nhưng có quyền từ chối đất phong.

Theo thông lệ, những vùng đất không ai muốn nhận sẽ do vương quốc trực tiếp cai trị.

Ý tưởng đáng sợ này vừa được đưa ra thì đã vấp phải sự phản đối của các quan lại trên triều đình, đặc biệt là quan viên của Bộ tài chính, họ là những người phản đối kịch liệt nhất.

Những khu vực trực thuộc Vương quốc, hoặc là thành phố lớn, hoặc là yếu địa chiến lược.

Nếu không thể tạo ra thu nhập tài chính cho vương quốc thì cũng có thể tăng cường quyền kiểm soát đối với địa phương, đảm bảo quyền lực của chính phủ được thực thi.

Khu cận đông chẳng dính dáng gì đến hai điểm này, cầm trong tay chỉ là gánh nặng.

Chi phí để các quý tộc lãnh chúa thống trị và chi phí trực thuộc vương quốc có chênh lệch rất lớn.

Di dân, xây thành, khai hoang, xây dựng phòng tuyến, tất cả đều cần phải tiêu tiền. Nếu để quan lại chủ trì những công việc này, thì đây sẽ là một hố sâu không đáy.

Cho dù có thể cắn răng chịu đựng qua giai đoạn đầu đầu tư, nhưng sau này muốn phòng ngự được các cuộc xâm lược của thú nhân thì hàng năm đều phải bơm tiền vào.

Quý tộc không muốn, chính phủ không muốn, vương thất cũng không muốn.

Ba tỉnh ở biên giới phía bắc của vương thất chính là một gánh vác nặng nề. Kể từ khi được thu hồi, trung bình hàng năm vương thất phải tốn mấy chục vạn kim tệ cho chi phí hành chính.

Khu cận đông có diện tích còn lớn hơn cả Vương thất lĩnh ở Bắc Cương, nên chỉ lỗ càng nhiều, hơn nữa đây còn là một khoản lỗ không thấy điểm dừng.

Theo lời của Bộ trưởng Tài chính, nếu như tiếp quản con thú nuốt vàng tên vùng đông địa này, thì tình hình tài chính của vương quốc phải phá sản ít nhất mười lần.

Không biết trong những lời này có bao nhiêu phần trăm là lời nói khoa trương, nhưng Caesar IV đã bị dọa sợ.

Đại quý tộc cũng không muốn nhảy cái hố này, nếu chỉ dựa vào các quý tộc nhỏ thì sẽ không lấp đầy cái hố này được.

Không có thế lực lớn dẫn đầu, dù có ném bao nhiêu quý tộc nhỏ qua đó cũng không thể gánh vác được phòng tuyến cận đông.

"Khu cận đông có nhiều sông, hồ, điều kiện tự nhiên ưu đãi, đất đai màu mỡ, cỏ cây tươi tốt, diện tích lên tới hơn một trăm ba mươi vạn cây số vuông, tương đương với mười hai tỉnh ở Bắc Cương."

"Một khi được khai thác, sức mạnh của vương quốc sẽ tăng thêm ít nhất là ba mươi phần trăm, và mọi người cũng có thể nhận được lợi nhuận hậu hĩnh."

"Thú nhân đã bị trọng thương, trong vòng vài năm tới, bọn chúng sẽ không rảnh chú ý phía Tây, đây là cơ hội ngàn năm có một, chỉ cần mọi người. . ."

Tể tướng Đại công tước Newfoundland ra sức quảng bá những lợi ích của vùng cận đông, nhưng tiếc là mọi người đều không tin.

Để khai thác được vùng cận đông, mọi người chỉ cần cắn răng bớt ăn bớt mặc mười mấy, hai mươi năm là có thể làm được.

Nhưng nếu muốn bảo vệ được vùng cận đông thì dù vương quốc có dốc hết toàn lực đầu tư cũng không biết có được hay không.

Phá hư dễ dàng kiến thiết khó, không giải quyết được mối đe dọa thú nhân thì sẽ không thể yên tâm sản xuất.

Hủy diệt Đế quốc Thú Nhân chỉ là một khẩu hiệu chính trị, đã hô hào mấy trăm năm rồi mà vẫn chưa hoàn thành, ai dám bảo đảm rằng chuyện này có thể giải quyết được lúc còn sống.

Nhìn qua đã biết một vụ làm ăn lỗ vốn rồi, nên đương nhiên không có người muốn làm.

"Ngài Tể tướng, việc khai thác vùng cận đông đúng là có ý nghĩa to lớn, nhưng chúng tôi đã chịu tổn thất nặng nề trong chiến tranh, thực sự không có khả năng tham gia."

"Hơn nữa, vùng cận đông là tuyến đầu của vương quốc, những tỉnh láng giềng như chúng tôi cũng nằm giáp ranh với tộc Tinh Linh, bây giờ cũng trở thành tiền tuyến."

"Việc xây dựng phòng tuyến Nam Cương đã cấp bách lắm rồi!!"

"Nếu vương quốc có năng lực thì cứ việc khai thác khu cận công, còn nếu không có năng lực thì cứ để vậy trước đã. Dùng bảy tỉnh Bắc Cương làm biên giới để xây dựng phòng tuyến thì còn có thể tiết kiệm được chút tiền."

Lời của Hầu tước Zuel cũng đại diện cho lập trường của các quý tộc tỉnh biên giới.

Đúng là đại cục rất quan trọng, nhưng mọi người vẫn phải lo cho bản thân mình trước. Trong tình huống bình thường, Tinh Linh không có khả năng xâm lược vương quốc, nhưng không phải còn có tình huống bất thường sao.

Không đề xuất bỏ qua bảy tỉnh Bắc Cương, mà trực tiếp sử dụng phòng tuyến cũ ở Bắc Cương đã là biểu hiện của việc chịu trách nhiệm rồi.

"Hầu tước Zuel, mối đe dọa của thú nhân lớn đến mức nào, ông cũng biết rồi."

"Nếu không nhân cơ hội lần này để chiếm lấy vùng cận đông, có lẽ trong vài thập kỷ tới, chúng ta sẽ phải đối mặt với một Đế quốc Thú Nhân trong thời kỳ toàn thịnh."

"Nếu muốn Vương quốc thoát khỏi khốn cảnh chiến lược thì chúng ta nhất định phải tiến về phía Đông, liên tục thu hẹp không gian hoạt động của thú nhân, hạn chế tốc độ khôi phục của thú nhân từ nguồn tài nguyên."

Lời của Công tước Rodrigo đã kéo sự chú ý của mọi người quay lại khu cận đông.

Trong các cuộc xâm lược trước đây của thú nhân, thương vong của cả hai phía đều lên tới hàng trăm vạn, chút ít dân số của Tinh Linh căn bản không tiêu hao nổi.

Dù cho có xảy ra xung đột thì cũng là chiến tranh cục bộ. Nếu như phát động chiến tranh toàn diện, cho dù Tộc Tinh Linh có thắng thì cũng sẽ thua tương lai.

So với mối đe dọa thú nhân,"Mối đe dọa Tinh Linh" rõ ràng là thiếu sức thuyết phục.

Bình Luận (0)
Comment