Dù biết rõ lý do "sợ đau" này bị truyền ra ngoài thì sẽ khiến cho vô số người khinh bỉ, nhưng Alex cũng chẳng quan tâm.
Đều bị người một nhà ép đến mức phải tự sát rồi, danh tiếng trước và sau khi chết đối với gã ta đã không còn quan trọng nữa.
"Lấy một bát canh gà tới đây, tiễn Tù trưởng của chúng ta lên đường!"
Butzweig ra lệnh với giọng trầm thấp, không có chút vui mừng nào khi trở thành người chiến thắng.
Đoạt quyền thành công chỉ là bước đầu tiên của Butzweig. Với tình hình trước mắt của tộc Behemoth, sống sót mới là điều quan trọng nhất.
Thế cục đại lục không thuận lợi đối với Đế quốc Thú Nhân, thế cục trong nước đối với tộc Behemoth lại càng ác liệt hơn. Chạy ra tiền tuyến vào lúc này đúng là có thể tạm thời tránh được những cuộc phân tranh nội bộ, nhưng lại dễ dàng rơi vào trong cuộc chiến với Vương quốc Alpha.
Vì tránh hiềm nghi, từ khi tộc Behemoth đánh mất ngôi vị Hoàng tộc, các chủng tộc phụ thuộc đã nhanh chóng kéo dài khoảng cách với bọn chúng.
Đến khu Cận Đông, cho dù tộc Behemoth không phải chiến đấu một mình thì số lượng chủng tộc mà bọn chúng có thể chỉ huy được cũng chỉ có mấy nhà. ...
Tộc Behemoth rời đi không làm ảnh hưởng đến cuộc chiến tranh đoạt "Hoàng vị" của Đế quốc Thú Nhân, ngược lại còn khiến cho cuộc tranh đoạt này trở nên gay cấn hơn.
Các phe không ngừng đổ thêm dầu vào lửa, làm cho cuộc phân tranh này từ chính trị leo thang thành bạo lực. Các tộc lớn tham gia vào cuộc tranh đoạt ngôi vị Hoàng giả này đều không chùn tay một chút nào.
Ngân Nguyệt hoàng đình, sau khi tiễn vị tộc trưởng tộc Tượng Nhân tộc đến tìm kiếm sự ủng hộ, Ngân Nguyệt Lang Hoàng lạnh lùng cười một tiếng.
"Daniel, con đã nhìn rõ bản chất của những kẻ này chưa?"
"Đều là một đám gà đất chó sành, nếu như trong cuộc chiến tranh đại lục vừa rồi mà bọn chúng có thể liều mạng như thế này thì kết cục ở Bắc đại lục đã thay đổi rồi!"
"Nhưng mà khả năng che giấu thực lực của bọn chúng thật là khiến cho người ta phải bội phục. Nếu không nhờ có cuộc tranh giành ngôi vị Hoàng tộc lần này thì con cũng không biết là những kẻ này có thể có thể tích lũy được vốn liếng hùng hậu như vậy ở ngay dưới mắt chúng ta."
Câu trả lời của Daniel làm cho Ngân Nguyệt Lang Hoàng phải lắc đầu.
"Con sai rồi, cách làm của bọn chúng không hề sai. Đứng trên lập trường của chủng tộc mình, bảo toàn thực lực mới là điều quan trọng nhất."
"Còn về thế cục đại lục, tương lai của Đế quốc, những chuyện này nói một chút là được, không cần phải quá coi trọng."
"Tộc Behemoth chính là ví dụ, họ luôn là chủng tộc đóng góp nhiều nhất cho Đế quốc. Nhưng một khi suy sụp thì vẫn phải trở thành chó nhà có tang."
"Nếu như không nể tình cảm ngày xưa, có lẽ hiện giờ họ còn chẳng có cơ hội để sống sót rời đi!"
Lời giải thích lạnh lùng này đã khiến cho sắc mặt của hoàng trữ Daniel thay đổi. Thiên tài quân sự không đồng nghĩa với chính trị gia, trong những năm qua, Daniel vẫn luôn không ngừng suy nghĩ vấn đề theo góc độ của Đế quốc.
Nhưng mà, hiện thực rất tàn khốc. Ngân Nguyệt Lang Hoàng đã phá vỡ nhận thức vốn có của Daniel: Thì ra Đế quốc là của mọi người, chủng tộc mới là của mình.
"Phụ hoàng, bây giờ đối với tộc Behemoth quá đáng như vậy, sau này còn ai dám vì bán mạng cho Đế quốc nữa!"
"Mặc dù Behemoth hoàng tiền nhiệm đã gây ra những sai sót nghiêm trọng, nhưng Alex lại thể hiện rất tốt. Lưu đày họ đến tiền tuyến, e rằng có phần không ổn."
Daniel lên tiếng giải thích.
Ưu tiên bảo toàn thực lực của bản thân thì Daniel có thể hiểu được. Nhưng việc bỏ mặc cho các tộc khác thách thức tộc Behemoth, ép cho họ phải từ bỏ ngôi vị Hoàng tộc và phải tự lưu đày thì lại vượt quá khả năng chấp nhận của Daniel.
"Daniel, lần này con lại sai rồi, chúng ta không nợ tộc Behemoth cái gì, không có nghĩa vụ phải che chở cho họ."
"Đúng là họ đã có những đóng góp rất lớn cho Đế quốc, nhưng đổi lại, họ cũng được đưa lên vị trí cao nhất của Hoàng tộc."
"Nếu không có sự ngầm đồng ý của mấy nhà chúng ta, chỉ với chút dân số ít ỏi của tộc Behemoth, dựa vào gì họ có thể ngồi vững ở vị trí lão đại được?"
"Lúc trước, họ chính là những người được cắn miếng bánh to nhất, vậy thì phải chuẩn bị sẵn sàng cho việc gánh chịu hậu quả tương ứng. Cho dù có chuyện có của Behemoth hoàng tiền nhiệm hay không, việc rơi họ vào tình cảnh hiện giờ đều là vì gieo gió gặt bão."
"Nhớ kỹ, đừng nên thương hại kẻ thất bại, vĩnh viễn cũng đừng!"
Lời nói phá vỡ nhận biết từ trong miệng của Ngân Nguyệt Lang Hoàng thốt ra làm cho Daniel nghe đến choáng váng.
Thì ra tất cả những điều tưởng chừng như hợp lý này đều đã được định giá sẵn trong bóng tối từ lâu. Daniel cũng lập tức hiểu được lý do tại sao tộc Behemoth suy tàn mà tứ đại Hoàng tộc khác lại tỏ ra lạnh lùng như vậy.
Không phải là mọi người không có cảm nhận thỏ tử hồ bi, mà là vì tình cảm đối với hoàng tộc là thứ quá xa xỉ, lý trí mới là thứ mà họ nên có.
Thay vì trả một cái giá rất lớn để cứu vãn một tộc Behemoth nhất định sẽ suy tàn, vậy thì chẳng thà nhận cơ hội này để làm một cuộc thanh trừng lớn, nhằm xoa dịu mâu thuẫn nội bộ. ...
Hàng xóm mới sắp đến cũng không ảnh hưởng gì đến sự phát triển của Tuyết Nguyệt lĩnh. Sau khi bến cảng được xây xong, một loạt các cứ điểm ven biển từ dưới đất mọc lên.
Đám di dân đầu tiên đều là thanh niên trai tráng, là quân dự bị, trong thời bình thì có thể sản xuất, trong thời chiến cũng có thể cầm vũ khí đi đánh trận.
Các khu định cư nhỏ có từ 100 - 200 người, các khu định cư lớn cũng chỉ có tầm 300 - 500 người. Không phải Hudson không nỡ di dân đến đây, mà là các điểm định cư nghèo nàn, không có bất kỳ cơ sở vật chất nào, hoàn toàn không thích hợp để cho một đại đội nhân mã ở lại.