Ở bến cảng một tháng, Hudson dần cảm nhận được số lượng tàu thuyền ra vào bến cảng ngày một nhiều. Ngoài tàu chở vật tư hậu cần bổ sung của vương quốc ra, đội tàu của quý tộc cũng thường xuyên ra vào.
Một vài quý tộc có lãnh địa nằm ở phía sau cũng đã mạnh dạn bước ra bước đầu tiên trong việc khai thác lãnh địa —— chọn chỗ xây dựng thành lũy.
Ai nấy cũng đều lựa chọn chiến lược bảo thủ nhất "Xây tường cao, chậm khai hoang", quả thực là quá ổn định, sự đe dọa của thú nhân là việc không cần phải bàn cãi.
So ra thì Hudson cấp tiến hơn nhiều. Số lượng cứ điểm ven biển đã lên tới hai con số, nhưng vẫn chưa xây dựng thành lũy của riêng mình.
Thậm chí có rất nhiều người đã đoán rằng hắn sẽ đặt trụ sở của mình ở trong thành trì.
Đó cũng là khu vực phòng thủ cốt lõi của vương quốc tại Tuyết Nguyệt lĩnh, ngoài cảng Tân Nguyệt ra, còn có hơn mười tòa cứ điểm thành phố nằm trong phạm vi quy hoạch, có thể chọn bất kỳ nơi nào để đặt chân.
Xây ít một toà thành phố liền có thể tiết kiệm được một khoản tiền kha khá. Đối với lựa chọn của Hudson, các quý tộc ở khu Cận Đông đều chỉ có thể ghen tị.
Chỉ có một số ít người may mắn có lãnh địa nằm gần cứ điểm thành lũy mới có thể đặt hang ổ của mình ở trong thành phố.
Nhưng phúc họa song hành, lãnh địa có thể đặt vào trong thành phố cũng có nghĩa là lãnh địa của họ đang nằm trên đường biên giới, bất cứ lúc nào cũng có thể bị thú nhân đe dọa.
Bước lên bến tàu, đi dọc theo đại lộ vào thành phố, hai bên đường đã có các cửa hàng bắt đầu kinh doanh, bày bán đầy đủ các mặt hàng.
Cảnh tượng trước mắt làm cho Tử tước Kayo vô cùng ngạc nhiên. Nếu không phải số lượng người đi lại trên người hơi ít thì y còn nghĩ là mình đã đặt chân đến một thành phố phồn hoa.
"Thiếu gia, sau bao nhiêu ngày lênh đênh trên biển, mọi người đều mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần. Hay là ở lại trong thành nghỉ ngơi hai ngày rồi mới lên đường đi!"
"Tôi đã liên hệ với nhân viên quản lý trong thành phố rồi. Nguyên soái Hudson đã hạ lệnh, tất cả những người di cư vừa cập bến đều có thể dựng lều ở khu tái định cư, miễn phí lưu trú ba ngày."
Lời của quản gia đã kéo Kayo từ trong trạng thái thất thần trở lại với thực tại.
Không thể không thừa nhận là Hudson rất hào phóng ở phương diện này. Không chỉ miễn thuế quá cảnh, mà ngay cả chi phí ăn ở của người di cư, cũng được miễn.
Mặc dù phải tự mình dựng lều, nhưng ra ngoài hành tẩu thì những thứ này đều là vật dụng cần thiết được mang theo bên mình.
Nghỉ ngơi là nghỉ ngơi thật, hiện giờ cảng Tân Nguyệt vừa mới khai phá, trong thành phố không có nhiều quý tộc sinh sống.
Những quý tộc cùng cấp với Kayo đều là những người đi qua, không ai thường trú ở đây cả. Muốn ra ngoài giao lưu cũng chưa chắc có thể tìm được người.
Là chủ nhà, hiện giờ Hudson đã thuộc về tầng lớp cao quý, các quý tộc bình thường đến đây căn bản không gặp được hắn.
Mặc dù gần đây hai gia tộc đã cải thiện mối quan hệ, nhưng chỉ là trở lại mức bình thường, khoảng cách thế giao còn rất xa!
Trừ khi Bá tước Pierce và con trai ông ta đến, nếu không, các thành viên khác của gia tộc Dalton còn chưa đủ tư cách để Hudson đích thân tiếp đãi.
"Vậy hãy tìm một nhà trọ để nghỉ ngơi hai ngày trước đi, liên hệ với nhân viên quản lý trong thành, để họ phân định một khu vực cho người di cư dựng lều."
"Kỵ sĩ Hilludi, ngươi có quan hệ không tệ với gia tộc Koslow. Tìm người hỏi thăm xem gần đây đã có những đội ngũ quý tộc nào đi ngang qua nơi này. ."
Sau khi lấy lại tinh thần, Tử tước Kayo lập tức ra lệnh.
Y mang theo đội ngũ tới sớm như vậy để giành trước tiên cơ trong việc khai thác lãnh địa. Đối với hầu hết quý tộc mà nói, lợi thế ra tay trước là rất quan trọng.
Đi trước một bước để đứng vững ở địa phương cũng đồng nghĩa với việc có thể bắt đầu sản xuất sớm hơn. Những quý tộc lãnh chúa đến sau chính là khách hàng tiềm năng của họ.
Ngoài một số quý tộc lãnh chúa giàu có, hầu hết quý tộc đều phải tính toán kỹ lưỡng trong quá trình khai thác lãnh địa.
Gia tộc Dalton tuy có gia thế vững chắc, nhưng Kayo chỉ là cháu trai của tổng đốc Pierce, dù được coi trọng đến đâu, trung gian cũng cách một tầng, nguồn tài nguyên có thể lấy được cũng không phải là vô hạn.
Để không làm phiền chú của mình, để giảm bớt oán niệm của các anh em họ, Kayo đã lựa chọn mạo hiểm.
Từ mạo hiểm này chỉ là tương đối, nguyên nhân mà Kayo dám mang theo đội ngũ chạy tới đây sớm như vậy là vì y cho rằng: Thú nhân không có gan vượt qua Tuyết Nguyệt lĩnh, xâm nhập vào hậu phương gây chuyện.
"Vâng, ngài Tử tước!"
Kỵ sĩ Hilludi trả lời với vẻ mặt ưu thương.
Đúng là quan hệ giữa Hilludi và gia tộc Koslow cũng không tệ, ngay cả một vài nhân vật quan trọng đều là bằng hữu của Hilludi, tiếc rằng y đã sớm chọn đối tượng hiệu trung, bỏ lỡ làn sóng lợi nhuận này.
Quý tộc dựa vào danh tiếng để ăn cơm, nếu đã hiệu trung với gia tộc Dalton rồi thì đương nhiên sẽ không thể thay đổi giữa chừng.
Theo sai lão đại thì sẽ không tránh khỏi bị ảnh hưởng đến việc phát triển. Mặc dù Hilludi cũng đi theo Bá tước Pierce nam chinh bắc chiến, tiếc rằng khổ lao nhiều hơn công lao.
Lão đại đều chẳng có chiến công gì đáng kể, người làm tiểu đệ như y đương nhiên là cũng chẳng có chiến công. Kết quả là, sau mấy năm lăn lộn, Hilludi vẫn chỉ là một tiểu kỵ sĩ.
Nhìn thấy những người bạn cũ liên tục thăng tiến, Hilludi chỉ có thể hâm mộ. Lần này Tử tước Kayo mang Hilludi tới Cận Đông là vì xem trọng nhân mạch của y.
Từ một tên tay chân hỗn thành quan ngoại vụ, đây cũng có thể coi là một bước tiến trong sự nghiệp của Hilludi. Tiếc là sự tiến bộ này không phải đến từ quân công, mà lại đến từ mối quan hệ cá nhân.