Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 1396 - Chương 1396: Trợ Cấp

Chương 1396: Trợ Cấp Chương 1396: Trợ Cấp

"Giá cả hiện giờ đã mất đi tính hợp lý, nếu tiếp tục tăng thêm, chúng ta cũng chỉ có thể tạm ngừng thu mua."

"Đây vẫn còn chưa tính đến chi phí quân sự, nếu không chi phí sẽ còn kinh khủng hơn nữa."

"Hiện tại, nguồn thu nhập duy nhất của Tuyết Nguyệt lĩnh chính là ngư nghiệp, tháng trước đã đóng góp lợi nhuận 3. 500 kim tệ, dự kiến là ​​tháng này sẽ đạt tới 4. 000 kim tệ."

"Hải sản bán không được giá, quân đội vương quốc đang trú đóng ở đây, đội ngũ lao động đến đây xây dựng, thịt đều do chúng ta cung cấp, thị trường đã được khai thác hết."

"Sau này chỉ có thể trông chờ vào các lãnh chúa quý tộc, xét đến vấn đề giá cả, thị trường này sẽ không quá lớn."

"Ngành chăn nuôi đang ở giai đoạn khởi đầu, tạm thời không thể tạo ra lợi nhuận. Ngay cả khi phát triển, lợi nhuận cũng sẽ không được lạc quan."

"Muốn tự tạo ra nguồn thu, vẫn phải dựa vào Bộ Công Thương. Nhưng đây cũng chỉ như hạt cát trong sa mạc, ít nhất trong vòng năm năm tới, mức thâm hụt hàng năm của Tuyết Nguyệt lĩnh sẽ rất khó kiểm soát ở mức dưới một triệu kim tệ."

Jacob bất đắc dĩ nói.

Lãnh địa mới, chi phí đầu tư ban đầu là một cái hố sâu. Diện tích được đăng ký chính thức của Tuyết Nguyệt lĩnh là chừng hơn 400. 000 cây số vuông, nhưng khu vực kiểm soát thực tế thì không ai biết được.

Dù sao khi thiết lập cứ điểm, mọi người chỉ xem xét điều kiện tự nhiên có phù hợp hay không, trước giờ ranh giới không bao giờ nằm trong phạm vi tính toán.

Dù có vượt ra khỏi phạm vi khu Cận Đông cũng không thành vấn đề, đất đai bên ngoài vương quốc đều được coi là đất vô chủ, ai có năng lực chiếm được thì đều được xem là lãnh địa của Tuyết Nguyệt lĩnh.

Chơi bao vây thoải mái bao nhiêu thì lúc đầu tư xây dựng sẽ gian khổ sở bấy nhiêu. Cứ điểm đều đã thành lập rồi, không xây một tòa thành lũy để bảo vệ sự an toàn cho người nhập thì có được không?

Chi phí không ngừng tăng lên, còn thu nhập thì ít ỏi đến đáng thương. Không phải là hải sản không phong phú, mà thực sự là sức mua rất hạn chế!

Thịt cá cũng là thịt, dù có rẻ cỡ nào thì cũng sẽ đắt hơn những loại lương thực như lúa mì đen và khoai tây.

Trong điều kiện ngân sách hạn chế, quý tộc có thể để cho nông nô nhét đầy cái bụng đã là tốt lắm rồi, thịt chỉ xuất hiện trong những lúc cải thiện bữa ăn.

Đối tượng tiêu thụ chính hiện giờ chỉ có quân đội vương quốc. Đây còn là nhờ vào việc Hudson đã đặt ra tiêu chuẩn bữa ăn cao nên mới có thể bán được nhiều hải sản như vậy.

Thực tế thì binh lính đã sớm chán ngấy với việc phải ăn cá hàng ngày. Nhưng mà việc vận chuyển dê bò lại rất phiền phức, giá cả ở khu Cận Đông quá đắt, ngân sách quân sự chỉ có thể để họ ăn được combo "bánh mì đen + thịt cá + rau".

Tuyết Nguyệt lĩnh bị thâm hụt nghiêm trọng, toàn bộ đều nhờ lợi nhuận của Sơn Địa Lĩnh hỗ trợ. Đáng tiếc là sau khi phải gánh thêm khoản chi phí quân sự kếch xù thì Sơn Địa Lĩnh cũng chẳng còn tiền dư.

Hai quân đoàn bộ binh thường trực + một kỵ sĩ đoàn + hai quân đoàn kỵ binh + một quân đoàn Ma thú cỡ nhỏ, cùng với một học viện đào tạo binh sĩ, còn có lực lượng dự bị quy mô lớn và hơn vạn hải quân, những này đã vượt quá lực lượng vũ trang mà một lãnh chúa quý tộc nên có.

Lực lượng vũ trang của nhiều quốc gia nhỏ trên đại lục còn chẳng bằng Hudson.

Trong vương quốc, ngoài vương thất ra, không có bất kỳ một nhà đại quý tộc nào dám nói lực lượng quân sự của nhà mình có thể vượt qua được Hudson.

Chiến tranh kết thúc, nhưng Hudson lại không giải trừ quân bị. Không phải là do hắn hiếu chiến, mà thực sự là bị ép bất đắc dĩ.

Làm hàng xóm với thú nhân, chỉ dựa vào danh tiếng để chấn nhiếp thôi thì chưa đủ khiến cho bọn chúng phải nhượng bộ lui binh, mà còn phải có lực lượng vũ trang bảo hộ.

Quân đội thường trú của vương quốc quả thật có thể phát huy tác dụng, nhưng muốn điều động một lượng lớn quân số thì lại phải báo cáo về vương đô trước.

Là chủ soái biên cương, Hudson cũng cần phải tránh hiềm nghi. Trong thời chiến, chuyện thống soái chỉ huy toàn quân thì không có vấn đề gì, nhưng trong thời bình, nếu muốn điều động đại quân thì vẫn phải tuân thủ quy trình và thủ tục chính quy.

Gặp được tình huống khẩn cấp thì thỉnh thoảng cũng có thể phá vỡ quy tắc một lần. Nếu cứ cách ba bốn ngày mà Hudson lại điều động quân thường trú thì chắc là Caesar IV sẽ mất ngủ.

Lựa chọn cực kỳ hiếu chiến nên đương nhiên là thu nhập tài chính của lãnh địa sẽ không đủ. Phần thiếu hụt hiện giờ đều dựa hết vào lợi nhuận của ma pháp dược tề.

Lợi nhuận trong này, ngoài bản thân Hudson ra, không ai biết được cụ thể là bao nhiêu.

Bên ngoài chỉ có thể tính toán chi phí lợi nhuận của ma pháp dược tề thông thường, bởi vì hạn lượng tiêu thụ, nên tổng giá trị xuất hàng mỗi tháng cũng chỉ khoảng ba mươi vạn kim tệ.

Ước tính theo lợi nhuận của ma pháp dược tề thông thường, lợi nhuận cuối cùng cũng chỉ khoảng mười vạn kim tệ. Dù sao, không chỉ vật liệu ma pháp cần tiền, mà tiền lương của các bậc thầy luyện dược cũng không hề rẻ.

Còn chuyện Hudson sử dụng một lượng lớn ma pháp học đồ lại bị mọi người trực tiếp bỏ qua. Vô số bậc thầy luyện dược đã đích thân xác nhận rằng tất cả các loại dược tề có phẩm chất cao của Hudson đều được làm ra bởi các đại sư luyện dược.

Ở trong mắt của rất nhiều người, lãnh địa của Hudson hiện đang trong tình trạng thâm hụt ngân sách. Cách đây vài ngày, hắn còn nộp đơn lên vương quốc xin một khoản tiền trợ cấp dành cho lãnh chúa tiền tuyến.

Đây vốn dĩ là phúc lợi của các quý tộc Bắc Cương, nhưng hiện giờ đã biến thành đặc quyền của các quý tộc Cận Đông. Hudson là người đầu tiên đến đây để khai hoang, nên cũng trở thành lãnh chúa đầu tiên được hưởng trợ cấp của vương quốc.

Bình Luận (0)
Comment