Cố gắng phấn đấu nhiều năm như vậy, cuối cùng Hudson cũng nói ra được những lời bá đạo này.
Nhưng tiếc là hắn vẫn bị ràng buộc bởi quy tắc, nên chỉ có thể để cho thuộc hạ bắt người trước, chứ không thể nói một câu càng bá đạo hơn —— giết không tha!
Nếu như bọn thuộc hạ thật sự chém chết đám quý tộc, sợ là Hudson cũng không bao che được.
Những nơi hoang vắng không thích hợp để phát triển bất động sản. Ngay cả khi ở trong một thành phố có nguồn tài nguyên đất đai tương đối khan hiếm, trong điều kiện an ninh không được đảm bảo thì cũng rất khó bán được với giá cao.
Theo Hudson, có thể thu được 200. 000 kim tệ cũng xem như một ước tính lạc quan rồi. Muốn bán được con số này, khả năng cao là phải bán tháo những căn nhà tốt.
Những kẻ dám mua bất động sản trong thành vào thời điểm này đều là dân cờ bạc. Nếu không có uy danh của Hudson, sợ là sẽ chẳng có ai dám mạo hiểm nếm thử.
Bến cảng phồn hoa nhất Cận Đông mà chỉ bán được có chừng đó, chẳng thà cho thuê luôn cho rồi.
Người khác đầu cơ bất động sản đều là kiếm lời, không lý nào đến lượt hắn thì lại chỉ có thể thu hồi được một chút chi phí xây dựng.
Thay vì bán đổ bán tháo tài sản, chẳng thà giữ lại cho thuê. Chỉ cần lưu lượng người ở cảng khẩu tăng lên, hắn không lo không có người thuê nhà.
Ít nhất thì những quán trọ trong thành hiện giờ đã có thể cân bằng thu chi. Mấy vài quán trọ cao cấp chuyên cung cấp cho các quý tộc thậm chí còn bắt đầu có lãi.
Mặc kệ là kiếm được bao nhiêu tiền, đây cũng là một sự khởi đầu tốt. Hầu như toàn bộ thành phố đều là nguồn thu nhập quan trọng của các đại quý tộc.
Những thành phố mà Hudson nắm giữ ở tỉnh Đông Nam, hàng năm số tiền thu được từ thuế và tiền thuê nhà đều có thể mang lại cho hắn hàng chục vạn kim tệ.
Tiềm năng phát triển của cảng Tân Nguyệt lớn hơn nhiều so với những thành phố nội địa khác. Một khi phát triển, lợi nhuận sẽ càng dồi dào hơn.
Không cần phải lo lắng về đối thủ cạnh tranh. Nếu không có sự can thiệp của đoàn ma pháp sư vương quốc, muốn mở một bến cảng cỡ lớn ở vùng biển đầy đá ngầm này gần như là chuyện không thể.
Hudson có thể liên tục xây dựng cứ điểm ở khu vực ven biển là vì hắn có một con rồng làm việc cho mình. Những chướng ngại vật đá ngầm bình thường, Maxim chỉ cần lăn một cái là xong.
Ngoài cái đó ra, Hudson còn là quan chỉ huy tối cao của khu Cận Đông này, hắn có thể sử dụng quyền hạn của mình, thường xuyên lấy lý do là cần phòng thủ bờ biển để điều động đoàn ma pháp sư đi theo quân đội qua hỗ trợ.
Các quý tộc lãnh chúa bình thường, cho dù có người sẵn sàng bỏ tiền ra xây dựng bến cảng thì cũng không thể huy động được lực lượng mạnh mẽ như vậy để dọn dẹp tuyến đường.
Ngay cả khi có đại quý tộc nào đó không tiếc tiền đầu tư, có thể giải quyết được những vấn đề này, thì vẫn cần phải xem xét vấn đề giao thông. Đại thảo nguyên đồng không mông quạnh, nhưng không có nghĩa là tất cả mọi nơi đều là đồng bằng.
Hồ, núi và các địa hình đặc biệt khác cũng có, chỉ là chiếm tỷ lệ không cao thôi.
Diện tích của Tuyết Nguyệt lĩnh vốn cũng đủ lớn, Hudson có thể tự do cải tạo trên địa bàn của mình. Các quý tộc lãnh chúa khác thì không có địa bàn lớn như vậy, muốn bắt chước thì phải huy động rất nhiều mối quan hệ.
Trong khu vực Cận Đông này, nếu xét về mặt uy tín thì không ai dám so với Hudson
Quan hệ nhân mạch của gia tộc dù có mạnh đến đâu cũng sẽ vô dụng ở nơi này. Nếu Thú nhân đánh tới thì vẫn cần phải nhờ Hudson lão gia hỗ trợ giải quyết.
Có yếu tố cốt lõi này làm chỗ dựa, cộng thêm việc Hudson chú trọng đến hình tượng, đối đãi tốt với các quý tộc lãnh chúa, nên mọi người hoàn toàn không có lý do gì để đối nghịch với hắn.
"Công tước đại nhân, việc ngài nắm giữ toàn bộ bất động sản quả thực có thể củng cố niềm tin của bên ngoài đối với cảng Tân Nguyệt."
"Tuy nhiên, lỗ hổng tài chính hiện giờ của lãnh địa cũng đang ngày càng lớn. Mặc dù vương quốc đã giúp chúng ta xây dựng thành phố chính, nhưng một số cơ sở phòng thủ phụ vẫn cần chúng ta tự hoàn thiện."
"Theo kế hoạch của Bộ Quân vụ, chi phí cơ sở hạ tầng của chúng ta trong năm tới sẽ vượt quá 80 vạn kim tệ, trong đó dự án xây dựng quan trọng nhất là cảng phụ và thi công các tòa nhà trong thành phố."
"Chi phí di cư cũng không phải là một con số nhỏ. Dự kiến sẽ chi 55 vạn kim tệ, một nửa chi phí sẽ được sử dụng cho việc bố trí người di cư."
"So với kinh phí, vấn đề lớn hơn là Tuyết Nguyệt lĩnh đang thiếu hụt lao động nghiêm trọng. Tốc độ di dân hoàn toàn không theo kịp với sự gia tăng nhu cầu lao động của chúng ta. ."
"Hơn nữa, sức lao động ở Sơn Địa Lĩnh hiện giờ cũng chỉ là đủ dùng, còn chưa đến tình trạng dư thừa."
"Theo tình hình hiện tại, chúng ta chỉ có thể huy động tối đa 4 vạn thanh niên trai tráng từ Sơn Địa Lĩnh và 15. 000 thanh niên trai tráng từ Burke lĩnh (nguyên Vương thất lĩnh). Nếu huy động nhiều hơn nữa sẽ làm ảnh hưởng đến sự phát triển của hai địa phương này."
"Kể từ khi chiến tranh kết thúc, chúng ta đã cử người đi mua nô lệ từ bên ngoài, nhưng vẫn chỉ như hạt cát trong sa mạc."
"Không chỉ vương quốc đang thiếu nhân lực cho chiến lược phát triển Cận Đông, mà Vương quốc Frank và Vương quốc Iberia ở Nam đại lục cũng đang đẩy mạnh xây dựng và phát triển."
"Dưới ảnh hưởng này, giá thị trường nô lệ đã tăng lên một cách chóng mặt. Giá thanh niên trai tráng đã vượt quá giá chiến mã thông thường, thậm chí giá phụ nữ và trẻ em cũng tăng gấp mấy lần."
"Tính đến thời điểm hiện tại, chúng ta đã mua tổng cộng 80. 000 nô lệ, chi phí mua trung bình là 17,6 kim tệ/người, trong đó thanh niên trai tráng chiếm chưa đến một phần ba."