Theo quan điểm của đám quân chủ, chức Giáo hoàng quyền cao chức trọng này vốn dĩ không nên tồn tại.
Chỉ cần dựa vào điều này thôi cũng đủ để khiến cho nhiều quốc gia đứng về phía Giáo Đình Frank rồi.
Đương nhiên, bây giờ vẫn không thể tránh khỏi việc thương lượng giá cả. Nếu như giống như Giáo Đình cũ thì chẳng phải việc thành lập Giáo Đình mới đã uổng công rồi sao?
"Giám mục Edward, việc lập các chi nhánh của Giáo hội đến đâu rồi, có bao nhiêu quốc gia muốn tham gia với chúng ta?"
Charles III hăng hái hỏi.
Nỗ lực chung của nhiều thế hệ Quân vương cuối cùng cũng đã nảy mầm trong tay y.
Sau khi đá văng trở ngại lớn nhất trên con đường phát triển, nếu không có gì bất ngờ, Vương quốc Frank sẽ phát triển lên một tầm cao mới trong tay y.
"Bệ hạ, tiến triển vô cùng thuận lợi. Trước mắt đã có sáu Giáo hội của sáu quốc gia bày tỏ: Thừa nhận tính hợp pháp của Giáo Đình vương quốc, không còn chịu sự kiềm chế của Giáo Đình Thánh sơn nữa."
"Đại diện Giáo hội của các quốc gia còn lại cũng có thái độ rất thân thiện. Mặc dù không trực tiếp tham gia chúng ta, nhưng cũng đã thể hiện ý định nghiêng về phía chúng ta."
"Chúng thần đang cố gắng lôi kéo thêm càng nhiều người gia nhập, tin rằng trong tương lai không xa, Giáo Đình vương quốc sẽ thay Giáo Đình Thánh sơn, trở thành người phát ngôn chính thống của Thần Hi chi chủ ở nhân gian!"
Tổng giám mục Edward cười ha hả nói.
Mặc dù không thể ngồi lên vị trí Giáo hoàng chí cao vô thượng, nhưng với tư cách là lão đại của hội đồng Giám mục, thân phận địa vị của ông ta đã được nâng cao đáng kể.
Điều đáng tiếc duy nhất là để lôi kéo các quốc gia tham gia, Giáo Đình Frank đã phải nhượng lại rất nhiều quyền lợi cho các Giáo hội địa phương, quyền lực của tổng bộ Giáo Đình cũng bị thu hẹp đáng kể.
Nhưng Edward đã cảm thấy thỏa mãn rồi. Nếu thực sự trở thành Giáo hoàng thì thân phận của ông ta sẽ trở nên khó xử hơn.
Quốc vương và Giáo Hoàng đều ở cùng một thành phố, vậy rốt cuộc là ai nghe ai?
So với một Quốc vương tay nắm thực quyền như Charles III, căn cơ của Edward còn kém xa. Nếu thần quyền và vương quyền va chạm, không chừng ông ta sẽ trở thành vị Giáo hoàng có thời gian tại vị ngắn nhất trong lịch sử.
"Làm không tệ, tiếp tục cố gắng. Mỗi lôi kéo được một quốc gia tham gia thì sức mạnh của Giáo Đình Thánh Sơn sẽ bị suy yếu đi một phần."
"Bị chúng ta quấy rối như vậy, có lẽ số tài sản mà bọn chúng có thể vơ vét được từ các quốc gia trên đại lục trong năm nay sẽ bị suy giảm đáng kể."
"Nếu tiếp tục kéo dài, có lẽ không cần chúng ta ra tay, tài chính đã đủ đè bẹp chúng rồi."
"Tân Giáo Đình đã được thành lập, nhiệm vụ tiếp theo của chúng ta là sớm tìm lại Thần khí truyền thừa, từ đó đặt nền móng cho cơ sở pháp lý của thần quyền."
"Mọi người hãy phối hợp chặt chẽ, hợp tác hết mình."
"Tin đồn lần này không đơn giản, từ những thông tin mà Giáo Đình thu thập được, Thần khí truyền thừa rất có thể đang nằm trong tay kẻ chủ mưu."
"So với Giáo Đình Thánh Sơn, chúng ta có nhiều lựa chọn hơn. Ngoài việc cướp Thần khí từ tay kẻ chủ mưu, vương quốc còn có thể thương lượng với họ."
"Nếu có thể thì hãy để Giáo Đình Thánh Sơn làm ác nhân trước, sau đó chúng ta mới nhảy ra giải vây cho họ, thuận tiện mua lại Thần khí."
"Suy cho cùng thì người ta cũng coi như gián tiếp giúp chúng ta lần này, coi như trả ân tình đi!"
Charles III nói với giọng điều đầy tự tin. ...
Bức màn được kéo ra, Hudson lặng lẽ trở lại Tuyết Nguyệt lĩnh."Thần khí Truyền thừa bị đánh mất" cộng thêm "thành lập Giáo Đình mới" đã gây chấn động toàn lục địa.
Vụ "Phỉ báng Thần linh" vốn đang sôi sùng sục cũng ngay lập tức bị đè xuống. Nếu so về tầm ảnh hưởng đối với cục diện tương lai của nhân tộc, những lời lẽ phỉ báng tôn giáo này không đáng được nhắc đến trước mặt hai sự kiện lớn này.
Những lời lẽ tương tự hầu như năm nào cũng có. Nguyên nhân mà các Áo Thuật sự một lòng theo đuổi nghiên cứu chân lý, được coi là vô hại đối với con người, có thể trở thành dị đoan đều nhờ vào cái miệng.
Trên thực tế, đây là chìa khóa mấu chốt để phân biệt giữa Áo Thuật sư và Ma pháp sư. Mọi người đều đang tìm kiếm chân lý, chỉ nhưng các Áo Thuật sư lại táo bạo hơn một chút.
Không chỉ dám nghĩ, mà còn dám trả giá thực tiễn, điều càng tệ hơn là họ thường xuyên không kiểm soát được lời nói của mình.
Về mặt tu luyện, Áo thuật và Ma pháp đều tương đương nhau. Ít nhất là theo quan điểm của Hudson, hai nghề nghiệp tưởng chừng như khác nhau này lại giống nhau về bản chất cốt lõi.
Ma pháp sư không nhất định là Áo Thuật sư ưu tú, nhưng Áo Thuật sư thì lại là một Ma pháp sư ưu tú. Đặc biệt là những lão Ma pháp sư đã tu luyện đến đỉnh cao nhưng lại không thể đột phá, nhiều người đã chọn vượt giới.
Chính nguồn lực được cung cấp liên tục không ngừng này mới là lý do khiến cho Áo Thuật sự có thể tồn tại trong suốt thời gian bị Giáo Đình đàn áp.
So ra thì những "Nghề nghiệp dị đoan" khác đều đã bị suy sụp trong những năm tháng quá khứ.
Có một nguyên nhân rất lớn mà Vương quốc Frank và Vương quốc Alpha chọn nâng đỡ Học viện Áo Thuật, đó là vì những Áo Thuật sư này đều là những nhân vật cao cấp của các thế lực lớn .
Dù sao, ngoài việc thỉnh thoảng nói bậy ra, phần lớn thời gian các Áo Thuật sư đều dành cho việc nghiên cứu, rất hiếm khi có thời gian gây chuyện.
Đây là điều mà các nghề nghiệp dị đoan khác không thể so sánh được.
Ngoài một số ít nghề nghiệp dị đoan bị Giáo Đình cưỡng ép gán cho cái mũ là truyền bá tín ngưỡng ra thì phần lớn các nghề nghiệp dị đoan còn lại đều là dị đoan thực sự.
Muốn nâng đỡ những thế lực phản Giáo Đình mới này đương nhiên là phải chọn người có thực lực mạnh và ít gây hại cho xã hội.