"Tom, phái người truyền lệnh triệu tập các tướng lĩnh tiền tuyến tới đây dự họp trong ba ngày tới."
Vừa trở lại lãnh địa, mông còn chưa ngồi ấm thì Hudson đã lập tức hạ lệnh.
Vụ việc "phỉ báng Thần linh" đã lắng lại, nhưng tình hình nội bộ Nhân tộc lại trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết.
Các thế lực lớn đều đang tìm cách tranh giành Thần khí truyền thừa, mối quan hệ quốc tế vốn đã căng thẳng nay càng trở nên tồi tệ hơn.
Nếu không có Liên minh dị tộc ở bên cạnh xoa dịu nội bộ nhân tộc, e rằng lúc này Giáo Đình và Vương quốc Frank đã lao vào đấm nhau rồi.
Thứ mà hiện giờ hai bên đang tranh giành không chỉ là lợi ích đơn thuần, mà là thứ có liên quan đến sự sống còn của Giáo Đình "pháp chế Thần quyền", Giáo Đình hoàn toàn không có đường lui.
Làm kẻ đầu têu, Vương quốc Alpha cũng hùa theo mọi người. Giả vờ như không biết gì và cử đội tìm kiếm ra ngoài tìm kiếm Thần khí truyền thừa.
Toàn bộ Nhân tộc thế giới đều được gói gọn trong một chữ —— loạn.
Thường thì vào những thời điểm nhạy cảm như lúc này, điều cần đề phòng nhất chính là dị tộc thừa nước đục thả câu.
Hudson không lo lắng về Liên minh Dị tộc, nếu như gã to xác này bắt đầu hành động thì cuộc nội đấu trong nội bộ nhân tộc sẽ tạm thời bị đè xuống.
Mặc dù đang khiêu khích nhau, nhưng giới cao tầng của các thế lực lớn cũng không phải kẻ ngốc. Họ đều là những người có gia nghiệp lớn, nên bắt buộc phải cân nhắc giữa lợi và hại.
Nhìn bề ngoài thì hiện giờ các bên đang cãi nhau rất dữ dội, nhưng thực tế mọi người vẫn đang trong giai đoạn đấu võ mồm.
Cuộc xung đột lớn nhất cũng chỉ là Giáo Đình và Vương quốc Frank điều khiển những thân phận khác của mình đi kiếm chuyện trên địa bàn của đối phương. . . .
Phỉ Thúy cung, Caesar IV đang bị đám lão già vây quanh đòi một lời giải thích, như thể nếu y không thể đưa ra lời giải thích hợp lý thì hôm nay họ sẽ đấm cho Quốc vương nằm trên giường mấy tháng vậy.
Kẻ cầm đầu Robert đang nhìn chằm chằm Caesar IV với vẻ mặt xanh lề. Khó khăn lắm mới có cơ hội đột phá bình cảnh Thánh Vực, đúng lúc đang hăng hái chuẩn bị làm một vố lớn thì lại bị vương quốc tuyên bố là đã "tử vong" .
Đám lão già có mặt ở đây đều là những người có tên trong danh sách tử vong. Thậm chí các các đại gia tộc trong vương quốc còn tổ chức tang lễ cho họ.
Nhìn thấy vẻ mặt kích động của những lão già này, Caesar IV vốn tự cho rằng mình đã đủ cứng, nhưng nào ngờ lại lập tức mềm ngoặt.
"Chư vị lão tổ, việc này nói ra rất dài dòng. Các vị đột nhiên mất tích, lời đồn phỉ báng Thần linh tràn lan khắp đại lục, vương quốc phải chịu áp lực rất lớn."
"Trong tay kẻ thù còn có cả bằng chứng, vương quốc không có cách nào để bác bỏ tin đồn. Thậm chí nếu chỉ đơn thuần là bác bỏ tin đồn thì còn có thể làm cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn."
"Trong tình huống bất đắc dĩ, vương quốc chỉ đành đưa ra hạ sách là đổ hết toàn bộ trách nhiệm lên người thú nhân!"
Caesar IV nói một cách bình tĩnh.
Là quốc vương thì phải có vẻ uy nghiêm của quân chủ. Cho dù là sợ bị đánh, nhưng lúc này cũng chỉ có thể gắng gượng.
Dù sao Caesar IV cũng là Quốc vương, những người này cũng không thể thật sự làm gì được y. Hơn nữa y còn chiếm lý trong chuyện lần này.
Ai gây ra họa thì người đó phải chịu trách nhiệm. Kẻ làm Quốc vương như y có thể hỗ trợ khắc phục hậu quả đã là tốt lắm rồi, làm sao có chuyện thập toàn thập mỹ được!
"Tiểu Caesar, đừng nói mấy lời nhảm nhí này. Chuyện lần này mặc dù phiền phức, nhưng so với cách xử lý sau này của các ngươi thì hoàn toàn không đáng kể."
"Vội vã phát tang cho bọn ta như vậy, chắc là ngươi cảm thấy những lão già như bọn ta quá chướng mắt, nên mới nhân cơ hội này để loại bọn ta ra khỏi chính đàn!"
"Dù sao, người chết thì không thể nhúng tay vào chính vụ. Việc đã đến nước này rồi, vì đại cục, đám lão già bọn ta dù muốn không thoái ẩn cũng khó!"
Robert tự giễu cảm thán.
Trong số những cường giả Thánh Vực trên đại lục, lão ta nhất định là người khổ sở nhất. Người khác sau khi đột phá đều sẽ tổ chức tiệc mừng một cách phong quang vô hạn, chỉ có lão ta là phải vội vàng xuống mồ.
Bây giờ không thích chơi chính trị không có nghĩa là họ chưa từng chơi chính trị.
Người trẻ nhất trong đám cũng đã hơn trăm tuổi. Những toan tính nhỏ nhặt của Caesar IV đều là những thứ họ đã từng chơi qua.
Là thế hệ cũ, mặc dù họ đang trong tình trạng nửa thoái ẩn, nhưng đối với những việc trọng đại của vương quốc thì lại chưa bao giờ thực sự buông tay.
Nếu lật lại lịch sử, những người này hoặc là trọng thần của vương quốc, hoặc là chư hầu một phương.
Chỉ là sau khi lớn tuổi, mục tiêu của mọi người đã thay đổi, so với quyền lực thế tục, họ càng ham muốn nâng cao thực lực của mình hơn.
Nói một cách chính xác thì những người trong cùng thế hệ không truy cầu thực lực, hiện giờ đều đã được gặp Thần Hi chi chủ rồi.
Bị vạch trần như vậy làm cho Caesar IV cảm thấy rất lúng túng.
Thực ra mấy lão già này không phải chuyện gì cũng xen vào. Vào thời của Caesar III, họ không mấy khi lộ diện, bây giờ lộ diện chủ yếu là vì không tin tưởng Caesar IV.
Mặc dù Caesar IV tự cho rằng mình đã trưởng thành, nhưng trong mắt thế hệ cũ, y vẫn chưa đủ khả năng để điều khiển cả vương quốc.
Thời gian đầu khi lên ngôi, y cần mọi người cùng nhau cố gắng ổn định ngai vàng nên cũng không cảm thấy gì.
Nhưng sau khi củng cố vương quyền, những người vốn dĩ giúp đỡ ổn định lòng người này lại trở thành chướng ngại vật trên con đường quyền lực của y.
Không chỉ có Caesar IV cảm thấy như vậy, mà người nắm quyền của rất nhiều gia tộc trong vương quốc cũng đều cảm thấy bị ràng buộc.
Trước mặt quyền lực không có tình thân, cản đường thì không thể tránh khỏi bị đá ra. Nên mới xảy ra tình trạng thuận nước đẩy thuyền này, để những người này "Bị tử vong" trong chính trị .