"Tôn giả, ta cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi!"
"Đây đều là biện pháp tạm thời, chờ thêm một thời gian nữa, khi phong ba lắng xuống, ta sẽ tìm cách khôi phục thân phận của các vị!"
Caesar IV vội vàng giải thích nói.
Mặc dù đây là sự thật, nhưng ngoài miệng tuyệt đối không thể thừa nhận. Nguyên nhân căn bản nhất mà Caesar IV dám làm như vậy là vì y biết rõ những người này không có tham vọng quyền lực quá lớn.
Hậu bối nhảy ra đoạt quyền, nhìn thì có vẻ vấn đề rất nghiêm trọng, nhưng thực tế chỉ là truyền đạt một tín hiệu chính trị.
Nếu như mọi người thật sự nắm chặt quyền lực không buông, Caesar IV cũng sẽ bất lực. Suy cho cùng thì y cũng không phải là hạng người tàn nhẫn có thể vì quyền lực mà bất chấp tất cả, loại chuyện như "diệt tổ" y không dám làm, vậy không làm được!
"Các ngươi muốn làm gì thì làm, dù sao bọn ta đều đã ra rồi, cũng đến lúc nên lui về phía sau."
"Chết thì cũng chết rồi. Không cần thiết phải phức tạp hóa vấn đề, chơi trò xiếc phục sinh gì đó."
"Mọi người đổi một thân phận mới, sau đó yên tâm tới học viện dạy học. Chuyện của Vương quốc liền giao lại cho bọn hậu bối đi!"
Nói xong, Robert trực tiếp mang theo đám người này rời đi.
Ban đầu lão ta còn định đánh Caesar IV một trận cho hả giận, nhưng đến lúc sắp ra tay thì lão ta lại đột nhiên nhận ra điều này chẳng có ý nghĩa gì.
Có thời gian rảnh rỗi này thì chẳng thà đi tìm hiểu chân lý của thế giới, truy cầu con đường đỉnh cao.
Đương nhiên, theo một nghĩa nào đó, đây cũng là do Caesar IV đã vượt qua bài kiểm tra của bọn họ.
Nếu như y là một Quốc vương hồ đồ vô năng thì mọi người cũng không dám trực tiếp buông tay. Một kẻ bại gia không bị ràng buộc sẽ có sức phá hoại rất đáng sợ.
Với vị trí chiến lược tồi tệ như Vương quốc Alpha, chỉ cần một kẻ bại gia là có thể khiến cho gia nghiệp tổ tiên đổ sông đổ biển.
Thoát khỏi một trận đánh, Caesar IV nhìn đám người này rời đi, chẳng biết tại sao trong lòng y lại cảm thấy trống vắng, hoàn toàn không có niềm vui của kẻ chiến thắng.
Đó là sự lãnh lẽo khi đứng ở chỗ cao!
Là Quốc vương thì nhất định sẽ cô độc. Cả ngày chỉ biết đến chính trị, xen lẫn quá nhiều lợi ích, tình cảm đều trở nên dư thừa.
"Đây chính là con đường mà phụ thân đã đi qua sao?"
"Hiện giờ ta cũng bước lên rồi, không biết có thể đi được bao xa!"
"Thời cuộc gian nan, đại lục Aslante hiện giờ, nguy cơ cùng tồn tại."
"Hoặc là nhất phi trùng thiên, hoặc là nước mất nhà tan!. . .". . .
"Robert, ông vậy mà lại bỏ qua cho tiểu Caesar, đây không giống như phong cách của ông!"
Morrison cười ha hả nói, như thể không có chuyện gì xảy ra.
"Một tên hậu bối mà thôi, có gì mà phải tính toán chứ. Có thể nắm bắt thời cơ, lợi dụng tình hình, làm cho chúng ta không có lời nào để nói, cũng coi như không tệ rồi."
"Lại lịch luyện thêm một năm nữa, chắc là việc truyền thừa cơ nghiệp của vương quốc sẽ không thành vấn đề, hơn nữa vận may của y cũng khá đó."
"Mặc dù thế hệ trung niên của Vương quốc bị tổn thất nặng nề, nhưng thế hệ tuổi trẻ lại có nhiều nhân tài xuất hiện. Dưới trướng có nhiều hiền tài như vậy, chỉ cần kẻ làm Quốc vương không làm bậy thì tình hình sẽ không xấu được đi đâu."
"Nếu Caesar không chết quá sớm thì đâu cần đến những lão già như chúng ta phải vất vả. Sớm uỷ quyền cũng tốt, tránh khỏi bị hai bên chán ghét rồi vứt bỏ."
"Có tâm tư quan tâm đến những chuyện này, chẳng thà dành thời gian cảm ngộ, tranh thủ sớm ngày đột phá Thánh Vực đi!"
"Một số người trong đây cũng không còn nhiều tuổi thọ nữa, trong vương quốc, chỉ có mấy lão già chúng ta là có khả năng đột phá Thánh Vực nhất."
"Mỗi có thêm một vị Thánh Vực thì cũng sẽ tăng thêm một phần nội tình cho vương quốc."
"Nhưng mà, không thể cứ như vậy mà bỏ qua cho hai tên ngốc Brian và Gallows được. Chờ tên đó đi ra, ta nhất định phải cho hai lão già này biết cái gì gọi là phải đã làm sai thì chịu trách nhiệm!"
Lời của Robert làm cho đám lão già trợn trắng mắt. Thực lực đã đến bước này rồi, nếu như chỉ cần nỗ lực là có thể đột phá Thánh Vực thì Thánh Vực đã sớm đi đầy đất rồi.
Morrison phản ứng mạnh nhất,"Một số người" chính là đang ám chỉ ông ta. Trong số những người ở đây, ông ta là người lớn tuổi nhất.
Hơn một trăm mấy chục tuổi, dù là cường giả cấp tám, nhưng cũng đã đến lúc phải gặp Thần Hi chi chủ rồi.
Nhưng với độ thành kính của ông ta thì khả năng cao là sẽ không có cơ hội được vào Thần quốc để diện kiến Thần Hi chi chủ đâu.
Trăm năm nỗ lực hóa thành một đống tro bụi, ai cũng sẽ không cam lòng. Đáng tiếc nhân lực có hạn, không thể nào được như ý muốn. . . .
Tộc trưởng Butzweig nhìn Hồ Tuyết Nguyệt ở phía xa rồi thở dài một hơi thật sâu. Mảnh đất này từng là cố thổ của Đế quốc Thú nhân, nhưng giờ đã rơi vào tay nhân tộc.
Theo nhiệm vụ được Đế quốc giao phó, cuộc di cư lần này của họ là để thu hồi lại vùng Cận Đông.
Không cần nói cũng biết đây là một nhiệm vụ khó khăn. Không thể huy động toàn bộ lực lượng của Đế quốc, chỉ dựa vào sức mạnh của tộc Behemoth, muốn cướp lấy vùng Cận Đông từ tay Vương quốc Alpha quả thực là "giấc mơ".
Sau bao nhiêu mưu tính, cuối cùng gã ta cũng đã giết chết đối thủ cạnh tranh của mình, thành công nắm được quyền lực trong tộc, nhưng sau khi tiếp nhận thì gã ta mới biết đây là một đống hỗn độn cỡ nào.
Tộc Behemoth thực sự đã suy sụp rồi, nhưng những tộc nhân dưới trướng lại giữ niềm kiêu hãnh của tộc Behemoth.
Loại dấu ấn ăn sâu vào xương tủy này không phải là thứ có thể thay đổi chỉ bằng dăm ba câu nói.
Vì vậy, Alex chết rồi!
Không liên quan gì đến năng lực cá nhân, cũng chẳng liên quan đến việc Alex có làm tốt hay không, chỉ vì y không thể đáp ứng được giấc mơ "chủng tộc mạnh mẽ" viển vông trong lòng của các tộc nhân, nên vị tộc trưởng đáng thương này đã ngủm.